” Anh xin lỗi em. Em tha thứ cho anh được không? ” Anh đã say mèm khóc như một đứa trẻ nói qua điện thoại.
” Được, được. Anh đang ở đâu? ” Cô lo lắng hỏi.
” Anh đang ở hộp đêm mà em đã từng đến “
” Anh đừng uống rượu nữa ở đó đợi em đó có được không? “
” Em nói gì anh cũng nghe “
” Anh cúp máy chờ em đến đừng chạy lung tung “
Nói rồi cô bước xuống giường nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài nhẹ nhàng như một tên trộm. Ngay lúc này mẹ Nhan đi uống thấy cô liền hỏi: ” Tiểu Uyển, giờ này con còn đi đâu? “
” Con đi ra ngoài đưa bạn về nhà một chút. “
” Được đi nhanh rồi về “
” Con đi luôn đây mẹ “
[……]
Cô leo một chiếc taxi rồi bảo tài xế lái thẳng đến hộp đêm số 2.
Vừa đến cô đã đi vào bàn số 10 đúng chỗ cô đã ngồi thì ra anh vẫn còn nhớ. Nhan Thiên Uyển đi nhanh lại chỗ anh. Anh đã say đến chẳng biết gì nữa, trêи mặt dính đầy nước mắt. Cô đặt tiền lên bàn rồi đỡ anh ra ngoài, lên xe của anh.
Nhan Thiên Uyển đặt Lãnh Vân ở ghế sau cho anh ngồi dựa vào vai mình.
Suốt đường đi anh cứ lẩm bẩm: ” Uyển Nhi, Uyển Nhi… “. Làm cô bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Về đến nhà Thiên Uyển đỡ Lãnh Vân lên phòng rồi xuống bếp pha trà giải rượu cho anh.
Sau khi Lãnh Vân uống xong trà giải rượu, Thiên Uyển lấy một cái khăn ấm lau sạch những vết nước trêи mặt cho Lãnh Vân.
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô ngã xuống ôm chặt lấy còn có âm