” Em đúng là chẳng làm được gì, thế nhưng tôi lại có cảm giác với em thì đành chịu thiệt vậy! “
Anh nói vậy rồi ôm cô nhắm mắt ngủ.
[……]
Ngày hôm sau, những tia nắng xuyên qua cửa sổ len vào phòng chiếu lên mặt cô gái nhỏ. Nhan Thiên Uyển dụi dụi mắt rồi lờ mờ tỉnh dậy, sau khi tỉnh hẳn cô muốn đứng dậy nhưng không được. Giờ cô mới nhận ra cánh tay Lãnh Vân ôm chặt lấy mình, đầu thì cũng tựa vào lồng ngực Lãnh Vân ngủ. Cô tung chăn lên thấy quần áo vẫn còn nhưng vẫn hét thật lớn: ” Aaaaaa “
” Mới sáng sớm em hét gì chứ? ” Lãnh Vân lờ mờ tỉnh dậy.
” Sao anh lại ngủ trêи giường của tôi? ” Cô cả giận nói.
” Em nhìn cho kĩ đi. Giường này là của tôi! “
Cô nhìn quanh bỗng nhớ ra hôm qua đã chuyển đến nhà Lãnh Vân ở nhưng vẫn tức giận nói: ” Tôi biết là của anh, nhưng tôi đã ngủ rồi anh còn lên làm gì chứ? “
” Giường của tôi thì tôi ngủ liên can gì đến việc có em hay không? ” Giọng nói của anh cứ bình thản như thế.
” Được, được! Từ mai anh ngủ giường, tôi ngủ sofa “
” Tôi không cho em muốn cũng không được đâu! “
” Anh có thể đừng vô liêm sỉ thế được không? “
” Tôi chỉ vô liêm sỉ trước mặt em. Với lại ngủ chung thì có gì không tốt? Em luôn ở bên cạnh tôi là rất tốt rồi! “
” Chúng ta là trai đơn gái chiếc chẳng thích hợp cũng chẳng tốt một điểm! ” Cô cương quyết nói.
” Nhưng tôi thích là được. Tôi thích liền thích hợp “
” Được tùy anh thôi dù sao tôi cũng chẳng thiệt chỗ nào “
Nói xong Nhan Thiên Uyển nhanh chóng đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Cô ở đó khoảng 30 phút mới bước ra, mặt gần như trắng bệch. Lãnh Vân thấy vậy chạy lại đỡ cô ân cần hỏi: ” Em có chuyện gì hay sao mà ở trong đó lâu vậy? “
” Không, không….sao ” Cô nhíu mày nói.
” Em xem mặt em đã trắng như vậy còn nói là không sao? ” Anh lo lắng hỏi.
” Thật sự không sao ” Cô nhăn mặt nói từng chữ.
”