Rồi kể lại cho mẹ nghe câu chuyện sáng nay, tưởng sẽ được đồng cảm nhưng mẹ anh vỗ mạnh vào vai anh một cái đau điếng
- ***Mày biết con bé đang mang thai tâm trạng thay đổi thất thường thì nhịn đi, không dỗ được một câu thì thôi còn châm thêm dầu vào lửa nữa***
- ***Mẹ nói vậy là sao***
- ***Phụ nữ mang thai dễ nổi cáu cũng dễ xúc động, tốt nhất không nên chọc vào nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cả mẹ và con. Mày không biết sao***
- ***Dạ không***
- ***Con tốt nhất nên tìm hiểu thêm về việc này đi còn bây giờ đi đến chỗ con bé rồi xin lỗi nó, lỡ đâu nó thấy tủi thân rồi lại suy nghĩ nhiều, mẹ về nhà nấu ít đồ ăn cho con bé đây***
- ***Dạ***
Ngồi suy nghĩ những lời mẹ nói thì Hoàng Thiên quên bén mất việc Thiên Thanh đang mang thai, trách sao hôm nay cô lại nổi cáu như vậy. Cố gắng giải quyết xong vài cái báo cáo rồi anh gọi điện cho Đinh Lăng
- ***Vợ chồng mày với Thiên Thanh đang ở đâu đấy***
- ***Bọn tao ở tiệm của Jame ( nhà thiết kế nổi tiếng cũng là bạn của anh) về lâu rồi mà, Thiên Thanh cô ấy chưa về sao***?
Nghe đến đây Hoàng Thiên đã bắt đầu lo sợ không biết cô đi đâu, gọi điện cho cô mãi cũng không được, anh đoán cô đi về căn hộ của mình rồi vội vàng đến đó
Sau khi chọn váy cưới cho Hạ Nhi xong thì bọn họ có ngỏ ý muốn đưa cô về công ty nhưng cô đã từ chối. Đi bộ một đoạn thì thấy một cô gái đang mang thai cũng khá lớn rồi, thấy đi kế bên là một người con trai cô ấy gọi là chồng, người phụ nữ có tuổi kế bên là mẹ. Nhìn hai người họ rất giống nhau nên cô nghĩ là mẹ ruột, bỗng dưng nước mắt trào ra, cảm thấy rất tủi thân vì mình bây giờ đang mang thai nhưng bên cạnh lại không có ai, Hoàng Thiên hiện tại cũng chưa phải chồng mình còn mẹ thì đã mất khá lâu nên không biết gọi cho ai hết.
Cô quyết định về nhà của mình, vừa vào nhà đã không ngăn nổi nước mắt, cứ thế ngồi co vào một