“Dứt khoác viết liền bây giờ đi,nơi này bàn cũng có, giấy và bút mực
cũng có,không cần về phòng cô.” Khuôn mặt tuấn tú phát ra tiếng cười
thoải mái,hồn nhiên như tiểu hài nhi,nụ cười tinh thuần tuyệt không lạnh như băng càng không có nửa điểm tạp chất,tràn ngập chờ đợi làm người ta không thể cự tuyệt.
“Ta rất thích cuốn tự này,muốn sớm ngày luyện tốt để sớm viết đưa người đem đến biên quan cho Nhiếp đại ca nhìn một cái.”
“Dạ, thiếu gia.” Nàng không có chần chờ liền vui vẻ lĩnh mệnh, ngồi
chồm hỗm bên cạnh, cụp đầu xuống,ngón tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo
lên,lộ ra một bàn tay thon dài trắng nõn như tuyết,tư thái tao nhã
nghiên lên mực.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm cặp ngọc thủ kia, như là căm hận tim
mình đập loạn,thiếu niên chớp cái quay đầu dời tầm mắt,trong miệng lại
hỏi:“Khi nào thì có thể viết xong? Hai canh giờ đủ không?”
“Có thể.” Động tác ngón tay vẫn chưa ngừng, nàng chậm rãi chấm mực viết trên thiên giấy trắng.
Trong không khí nhàn nhạt hương thơm làm thể xác lẫn tinh thần nàng
yên tĩnh,hơn nữa lại là làm chuyện mình thích,cánh môi hồng nhuận hơi
hơi nhướng lên.
Dáng vẻ tao nhã đoan trang của nàng,sợi tóc đen nhánh phủ lên gò má
tuyết trắng,dưới ánh đèn dung nhan tuy có chỗ thiếu sót, nhưng lại thanh lệ không thể nói, Vân Mặc không khỏi thất thần.
Trong hoàng cung,trong kinh thành, nữ nhân quốc sắc thiên hương, nữ
nhân tư thế oai hùng hiên ngang, nữ nhân khẩu phật tâm xà, nữ nhân động
lòng người…… Nhiều đến giống như hoa đập vào mắt, hắn nhìn thấy nhưng mà không hiểu sao thấy không mắt bằng nàng? Nói nữa nàng không chỉ là đầu
bếp nữ sao?
Cho dù là các vị tiên sinh chuyên về thư pháp,cũng phải mất hơn ba canh giờ, một tiểu đầu bếp nữ lại chỉ cần hai canh giờ?
Hừ, ba hoa đi!
Tầm mắt nghi hoặc của thiếu niên dời đi chổ khác, cứng rắn ép chính mình thu hồi tò mò và chất vấn theo trên mặt thiếu nữ.
Trăng non dần dần lên tới trời cao, chao đèn bằng vải lụa ánh nến bên trong vẫn như cũ sáng ngời.
Thiếu niên ngồi sau án kỷ đọc sách,hay hay ngẩng đầu nhìn trộm nét
bút mạnh mẽ như bay của thiếu nữ,căn bản không tĩnh tâm ôn tập những bài sư phụ dạy hôm nay, hai đầu lộ ra tình kết ngay cả chính mình cũng
không biết.
Mà Anh Ninh…… Quả thực là say mê trong đó!
Rốt cục hạ bút,Anh Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem bút gác qua
trên kệ, đem tờ giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ đẩy tới trước mặt thiếu
niên tim đập mạnh và loạn nhịp,“Thiếu gia,nô tỳ đã viết xong, cáo lui
trước.”
Còn không đến hai canh giờ nha! Tiểu đầu bếp nữ đang hù hắn sao?
Vân Mặc hơi hơi nhíu mày,hồ nghi nhìn theo nàng đi ra ngoài,thẳng đến thân ảnh mảnh khảnh biến mất ở ngoài cửa hắn mới thu hồi ánh mắt,cúi
đầu nhìn về phía trên bàn, thoáng chốc sửng sốt.
Chỉ thấy trang giấy tuyết trắng tràn ngập chữ viết thanh lệ xinh đẹp, hắn càng xem càng ngạc nhiên,nhìn kỹ sẽ phát hiện tuy rằng do nữ tử
viết,nhưng tự này mỗi một chữ đều xuất từ “Phạm thể”, so le chằng chịt,
lớn nhỏ biến hóa,trong tĩnh có động.
Không khỏi làm người ta líu lưỡi, một tiểu đầu bếp nữ rốt cuộc làm sao viết được như vậy!
Ánh mắt thán phục rơi vào câu cuối, nàng thế nhưng ở dưới viết bốn
câu thơ ngắn:“Quân tử thận sở lí, tiểu nhân đa sở nghi, ni phủ chí thánh hiền,do
vi khuông sở mi.”
Cho dù Vân Mặc đọc sách không nhiều, hắn cũng hiểu được nàng đang
châm chọc hành vi tiểu nhân của hắn,lập tức một cổ oán hận đánh đến,oán
hận đem tờ giấy kia vò lại một viên, dùng sức ném lên trên đất,nghiến
răng nghiến lợi khẽ gọi một tiếng:“Nhan, Anh, Ninh!”
Trên bầu trời chi chít đầy sao, đêm đã tiệm thâm,các nha đầu tuổi còn nhỏ gật lên gật xuống buồn ngủ, chỉ có Hà Hương và Tú Cúc lo lắng canh
giữ ở ngoài thư phòng , thấy nàng đi ra cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Anh Ninh và hai người nói mấy câu liền ra khỏi phòng,cuối mùa thu gió thổi vào có chút lạnh lẽo,nàng rùng mình một cái, không khỏi ôm chặt
áo,bước nhanh về phía phòng ngủ của mình.
Nàng không đoán được quan hệ của nàng và tiểu Hầu gia sẽ biến thành như vậy,hắn một mực tìm nàng gây rối!
Nói nhục nhã,cố ý làm khó, rõ ràng thiếu niên kia không thích nàng.
Một đêm kia, nàng từng nghĩ tới thiếu niên khóc thút thít kia có thể
là người trong phủ, cũng có khả năng chính là tôn tử trong Hiên Viên
Hầu.
Nàng vốn cho rằng thiếu niên phá phách cũng là tùy hứng, có cố ý,có
chống đối,cần phải có người khuyên giải,nàng nguyện ý làm người đó.
Bởi vậy khi nàng đứng ngoài cửa nghe hắn cam đoan với Hà Hương,Thu
Cúc,trong lòng không khỏi rất cao hứng đến không có suy nghĩ lỡ như bị
hắn phát hiện hắn nhìn lầm “Tiên nữ tỷ tỷ”, hắn có thể giật mình hay
không, có thể tức giận hay không?
Thậm chí nàng còn ôm tâm lý may mắn, có lẽ hắn không nhận ra mình đâu!
Không dự đoán được là, hắn chẳng những nhận ra nàng, còn chuyển thành thù!
Thật ra thì thân là tôn tử duy nhất của lão Hầu gia, người thừa kế duy nhất Hiên Viên Hầu phủ, Vân Mặc thật ra cũng rất bận.
Ban ngày hắn phải vào cung cùng hoàng tử,thái tử, học tập cưỡi ngựa
bắn cung,sau khi hồi hầu phủ,còn phải vắt hết óc nghĩ kế làm khó dễ
nàng.
Trong chăn nàng trước sau bị ếch, con cóc,rắn hạ cố đến, thậm chí có
một lần còn có một con rùa chậm rì rì,nàng nhìn con vật nhỏ rụt cổ kia
liền cười khẽ.
Lại nói tiếp,còn phải cảm tạ Diễm di nương kia.