Có Tiền Có Thể Bắt Qủy Xay Cối

Chương 17


trước sau

Trong bụng nàng là ai?

Là con của lão Hầu gia!

Nói lý lẽ, xú tiểu tử này còn phải kêu một tiếng “Thúc thúc”! Dựa vào cái gì trước mặt người ngoài không chừa nàng chút mặt mũi?

Diễm di nương càng nghĩ trong lòng càng hỏa lớn, lúc này vỗ cái bàn đứng lên,chỉ vào Vân Mặc hắt khẩu mắng:“Ngươi cho là chính mình xuất thân cao quý bao nhiêu? Mẫu thân của ngươi còn không bằng tên nha đầu đê tiện, hao tổn tâm cơ câu dẫn chủ tử mới có ngươi! Đáng tiếc .. đáng tiếc, có vận may lại không có mệnh, còn không phải sinh ngươi bị ngươi khắc chết sao!”

“Diễm di nương! Đừng nói lung tung!” Lời của nàng làm cho Vương ma ma cũng bị dọa ngây người.

Nữ nhân này không phải là điên rồi sao?

Thân thế mẹ ruột Tiểu Hầu gia ở trong Hiên Viên Hầu phủ là một đề tài cấm kỵ,không ai dám nhắc tới? Hôm nay không chỉ nói trước mặt tiểu Hầu gia,còn nói được rõ ràng!

Hơn mười ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn Vân Mặc, tại trên mặt thiếu niên mười bốn tuổi kia thế nhưng có một loại ác ngược tàn nhẫn,bởi vì đáy mắt như có hỏa hừng hực thiêu đốt, lại như hải triều sóng lớn mãnh liệt,tùy thời có thể đem người cắn nuốt.

Ai cũng không dám nhìn biểu cảm trên mặt tiểu Hầu gia, các nín thở ngưng thần,nhưng lại không dám phát ra nửa điểm tiếng vang.

“Các ngươi giả ngốc cái gì? Chuyện này ai không hiểu được? Còn sợ nói cái gì!”

Diễm di nương vẫn cứ kêu gào:“Một cái nha hoàn cũng vọng tưởng làm thiếu phu nhân Hiên Viên Hầu phủ? Thật sự là si tâm vọng tưởng, lão Hầu gia căn bản là không thừa nhận nàng,cho dù chết cũng không phải không có danh phận sao!”

Con ngươi triệt để kết một tầng băng, trên trán Vân Mặc nổi đầy gân xanh, dư quang khóe mắt lại theo bản năng tìm thân ảnh kia phát hiện nàng nhíu lại tú mi, lẳng lặng nghe, mũi thẳng thắn môi mỏng mím chặt lại.

Nàng nghe được, nàng nghe được! Nàng về sau sẽ càng thêm coi thường hắn!

Được,được lắm……

Thật sự rất tốt!

“Có vận mất mạng?” Hắn lạnh lẽo nở nụ cười thanh,nhìn chằm chằm nữ nhân không biết sống chết kia,trong giọng nói tràn ngập ác độc:“Lời này nói thật rất hay.”

“Ngươi có ý gì?” Diễm di nương bất kể mọi việc kêu gào nói:“Ngươi đem mọi việc nói rõ ràng! Cho dù Hầu gia trách tội, chúng ta cũng phải nói lý lẽ!”

“Không có ý gì.” Hắn giận dữ cười,chậm rãi nói:“Ta chỉ là muốn nhìn xem,ngươi có thể rơi vào kết cục không vận cũng mất mạng hay không.” Dứt lời phẩy tay áo một cái, xoay người liền nghênh ngang mà đi.

“Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi nói cái gì?” Diễm di nương trong lòng cả kinh, giọng hỏi lại đầy vẻ chất vấn:“Ngươi muốn làm cái gì? Muốn hại mẫu tử ta sao? Ngươi đừng quên, trong bụng ta là huyết mạch gia gia ngươi!”

“Hại ngươi?” Vân Mặc vừa đúng đi đến bên cạnh Anh Ninh, nghe vậy hắn hơi hơi sườn thủ,môi mỏng lóe một tia cười lạnh,vô cùng hèn mọn nói:“Thật hay giả cũng chưa biết rõ ràng,hại ngươi cái gì? Nói nửa,ta cũng không muốn làm bẩn tay.”

Mắt thoáng nhìn,phát hiện Anh Ninh chính không hề chớp mắt xem chính mình, liền mất tự nhiên ngẩng đầu, mắt cũng không nhìn nàng, trong giọng nói lại tựa hồ có chút dỗi:“Các ngươi còn không trở về? Ở lại đây xem náo nhiệt cái gì?”

Hà Hương và Tú Cúc nghe vậy chạy đến,đang muốn đi theo chủ tử về “Vọng Trần Hiên”, sao biết phía sau Diễm di nương càng nghĩ càng giận, càng tức càng sợ, càng sợ, vừa quay đầu lại nhìn thấy một nha đầu nâng một cái chén ngọc trên mâm gỗ,cầm lên,hung hăng ném về phía Vân Mặc .

Trong nháy mắt kia, động tác Anh Ninh chính là theo bản năng…… Bởi vì nàng không kịp nhắc nhở hắn cẩn thận,hai tay đã không tự chủ được đem thiếu niên bên người đẩy ra,tiếp theo liền nghe thấy “Ầm” một tiếng trầm đục, cái chén cứng rắn kia vừa vặn đập trúng cái ót của nàng.

Mấy đạo kinh hô vang lên ở bốn phía, có chất lỏng ấm áp tựa hồ chậm rãi chảy trên trán ra,dọc theo gáy ngọc lan tràn xuống……

Anh Ninh đưa tay lên,chạm đến một mảnh thấm ướt, nàng nghĩ không xong rồi, nhất định là chảy máu…… Nàng một trận hoa mắt choáng váng, thân thể mềm yếu ngã xuống.

Đồng
thời có một tiếng giận giữ hô lên, có người cùng một thời gian đưa tay ôm lấy nàng.

Trên y phục có cực đạm mùi thơm…… Đó là hương vị thuộc loại thiếu niên.

Bồng Sơn ,luôn nhìn thấy không thấy bóng người,lúc này đây tựa hồ đặc biệt nhiều,vô biên vô hạn giống như ác linh nhìn không thấy,trốn trên cây, vòng ở lưng núi, chậm rãi trên đường mòn,núp ở trong bụi cỏ,rồi như cái bóng đi theo nàng.

Nàng muốn thoát khỏi đáng sợ vây quanh này,vì thế liều mình bỏ chạy, thẳng đến rốt cuộc chạy không nổi, nàng mới dừng lại bước chân,mở miệng to thở hổn hển.

Trong mông lung tựa hồ nghe có người nói,tiếp theo một mùi hương quen thuộc thoang thoảng vây quanh nàng, chỉ chốc lát sau khiến cho nàng mơ mơ màng màng ngủ đi.

Khi ý thức lại một lần nữa thanh tỉnh, Anh Ninh phát giác nàng đang nằm trên cái giường mềm mại,đau đầu kịch liệt, nàng không nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.

“Cô,cô đau nơi nào?” Thanh âm đặc biệt xen lẫn khẩn trương và không biết làm sao.

Xốc lên lông mi dài như cánh bướm, Anh Ninh lần đầu nhìn thấy chính là Vân Mặc.

Hắn đang ngồi ở trên ghế tròn cạnh gường,nửa nằm ở bên giường, gương mặt tuấn tú cách nàng rất gần,một đôi mắt đen bóng khẩn trương nhìn chăm chú vào nàng, vừa thấy nàng mở to mắt,trong con ngươi lập tức lướt qua một tia vui sướng.

“Cái kia…… Đầu cô rất đau sao?” Thiếu niên kia chưa bao giờ quan tâm qua người nào,vẻ mặt vô cùng kỳ quái,mất tự nhiên nhìn nàng nói:“À…… Tưởng đại phu vừa rồi đến xem qua, cũng có đắp thuốc…… Như vậy có phải cô ngủ không ngon?”

Nàng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, mới nhận thấy được đây không phải giường nàng, nhưng lại không có nửa phần khí lực đứng dậy,không nhịn được đôi mi thanh tú khinh vặn xoắn, hơi hơi đóng lại mắt.

“Còn muốn ngủ sao? Muốn trước….uống chút nước hay không? Tưởng đại phu cho phương thuốc, thuốc đã nấu xong.”

Không đợi nàng đáp lại, Anh Ninh liền cảm giác được chính mình bị một cánh tay vững vàng nâng,dè dặt cẩn trọng đem nửa người nàng tựa vào cánh tay mình.

Đó là một bức tranh rất đẹp.

Thiếu niên tuấn tú giúp đỡ thiếu nữ bị thương, tay kia cầm lấy chung trà đút nàng uống nước, đại khái là sinh ra cho đến bây giờ chưa từng hầu hạ người,tay chân có chút vụng về,biểu tình trên mặt cũng là vô cùng nghiêm túc.

Không nghĩ tới tiểu Hầu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng,nhưng lại cam tâm hầu người ta như vậy! Trước kia hắn thậm chí ngay cả phụng trà cho lão Hầu gia cũng không tình nguyện!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện