Cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng, đảo mắt liền đến mùa thu,lại đến sinh nhật Vân Mặc.
Lúc này đây, Anh Ninh vẫn là ở dưới tàng cây quế tìm được hắn.
Thiếu niên mười lăm tuổi,vóc người cao ráo,mỗi khi nàng nói chuyện với hắn đều phải ngẩng đầu lên.
Tóc đen như mực dùng ngọc trâm đơn giản buộc lên, cẩm y màu tím nhạt
hoa lệ quý khí, sợi tơ màu vàng từ cổ áo tới cổ tay áo uốn lượn
xuống,nổi lên nhợt nhạt ánh sáng nhu hòa, hơi thở thiếu niên đặc biệt mê người.
Nàng đi đến hắn nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh, thiện ý xoay
người sang chỗ khác lưng đưa về phía hắn, nàng nghĩ hắn có lẽ chỉ cần
có người làm bạn, nhưng không nhất định bị nhìn thấy tâm sự.
Nhưng mà không bao lâu, hắn từ từ nghiêng người dựa lại,vươn cánh tay gắt gao ôm chặt đầu vai nàng,cái trán đặt lên cần cổ tinh tế,mái tóc
hơi ẩm có vài sợi nghịch ngợm rơi xuống cổ nàng,ngưa ngứa.
“Anh tỷ tỷ……”
“Sao?”
“Ta hôm nay lại cùng gia gia cãi nhau.”
“Tại sao.” Hai ông cháu này rõ ràng đều rất trọng lẫn nhau.
“Gia gia không thích ta, ta cũng không thích ông ấy, còn có……” Hắn
tạm dừng một chút,thanh âm hàm chứa vài phần chán ghét:“Còn Diễm di
nương kia.”
“Thì sao?” Nàng quay mặt đi xem hắn.
“Nàng…… Nàng……” Khuôn mặt tuấn tú phút chốc hồng noản, có giận tái đi còn có vài phần bối rối.
Anh Ninh trong lòng liền hiểu được, trên mặt cũng đỏ lên, không hỏi.
Tiểu thiếp trẻ tuổi phong lưu muốn câu dẫn thiếu niên trưởng thành
tuấn tú, chuyện phong lưu như vậy ở trong vương phủ cũng thường có.
“Anh tỷ tỷ, ta…… Ta không có……” Thiếu niên sợ nàng hiểu lầm,trong
lòng quýnh lên,lắp bắp giải thích nói:“Là nàng…… Chính nàng chạy đến
trong phòng ta……”
“Vậy……” Về sau thì sao?
“Ta thả rắn dọa nàng ta bỏ chạy.”
Đây thật đúng là chuyện hắn thường làm! Anh Ninh không nhịn được cười ra tiếng.
“Anh tỷ tỷ……” Hắn biết nàng không có tức giận cảm thấy yên lòng.
“Sao?” Nàng không biết, hắn khi nào bắt đầu có thể thản nhiên như vậy tự nhiên gọi tên của nàng,trong tiếng gọi kia tràn ngập thân thiết và
tràn đầy tín nhiệm nói không nên lời.
“Mẫu thân ta…… Nàng không phải hư nữ nhân.”
“Đúng.” Nàng không nói gì chỉ cần lẳng lặng nghe.
“Nàng vốn là nha hoàn phụ thân ta,phụ thân từ nhỏ thể nhược nhiều
bệnh,nàng hơn mười tuổi đã bị bán vào nơi này,ở ngay tại bên người chăm
sóc cha ta.Bọn họ yêu thích lẫn nhau, nhưng gia gia không thích mẫu thân ta, không cho cha ta cha cưới nàng……” Thiếu niên thanh âm bình
tĩnh,hướng nàng kể ra chuyện cũ chưa bao giờ thổ lộ.
“Về sau, mẫu thân có ta, phụ thân rất vui mừng,cho rằng có con nối
dòng có thể làm cho gia gia đồng ý hắn cưới mẫu thân vào cửa, nhưng mà
bọn họ không thể đợi đến ngày đó…… Thời điểm mẫu thân sinh ta do khó
sinh mà chết, phụ thân đau lòng muốn chết,làm cho bệnh tình tăng thêm,
cách nửa năm cũng đi……”
Hắn bi ai nói:“Là ta hại chết bọn họ.”
“Không phải.” Anh Ninh cắt đứt lời hắn, trong thanh âm kín đáo chon
dấu vô hạn hiểu à thương tiếc, vô cùng kiên định phủ định kết luận nhận
định chính hắn.
“Không có đứa bé nào hại chết phụ mẫu của chính mình,cũng giống như
không có cha mẹ nào không yêu của mình,mẫu thân của ngài sẽ ở thế giới
kia với phụ thân của ngài kết làm vợ chồng, ta nghĩ nàng nhất định rất
vui vì có thể sinh ra nàng.”
Hắn không nói chuyện, thật lâu sau, mới dùng giọng khàn khàn hỏi:“Là thật sao?”
“Đương nhiên, Anh tỷ tỷ khi nào lừa gạt ngài chưa?”
Mặt hắn thật sâu vùi vào đầu vai nàng, nàng cảm giác được ẩm ướt nhưng hắn cũng không nâng thẳng mặt lên.
“Anh tỷ tỷ…… Hách quản sự nói, khế ước của tỷ sắp hết.”
“Đúng.”
“Anh tỷ tỷ,tỷ không được đi.” Hắn ôm chặt vai nàng,“Ta không cho tỷ đi.”
………
Anh Ninh không có lập tức nhận lời hắn cái gì, lại âm thầm dự tính ngày mai phải tranh thủ ra phủ làm xong mọi việc.
Đi đến trạm dịch gửi phong thư,lại đem chiếc túi giấu miếng ngọc giấu ở đáy giường nhờ người đưa đến đó.
Lác thư thì gửi về cho mẫu thân ở Bồng Sơn, báo Bình An,vật còn lại
là đưa tới Trung Châu vật quy nguyên chủ, từ nay thanh toán xong.
Về phần chính nàng,tuy là không có “Chích duyên cảm quân nhất hồi cố, sử ngã tư quân triêu giữ mộ”,hay “Thích quân khu khu hoài, quân kí
nhược kiến lục”.
Đường lớn kinh thành người đến người đi,rộn ràng nhốn nháo, hai bên
cửa hàng mọc san sát,đưa mắt nhìn qua đầy đường đều là trà lâu,tửu
quán,cửa hàng gạo, tơ lụa, đường lớn và ngõ nhỏ đan xen, nơi nơi đều là
người, cao thấp nhấp nhô tiếng rao hàng,
Tiếng thét to không dứt bên tai.
Anh Ninh theo bưu dịch chậm rãi bước ra, nâng lên một bàn tay trắng
thuần nhẹ nhàng che ở trước trán,ngăn trở ánh sáng giữa trưa.
Rời nhà đã có có hai năm hơn,nàng như cũ gửi thư cho mẫu thân, nói
cho mẫu thân không cần quan tâm cũng đừng lộ ra tung tích của mình.
Nàng ở hầu
phủ quá rất tốt,nên có thể đè nén tâm trạng nhớ nhà.
Nàng trả lại tín vật Ngọc gia đơn phương giải trừ hôn ước,cho dù Ngọc gia không chịu để yên,tìm được trong nhà lại tìm không thấy nàng,lâu
ngày việc hôn sự này xem như bỏ qua thôi!
Đang xuất thần,một chiếc xe ngựa dừng ở trước mặt nàng,tiếp theo rèm
vừa vén lên lộ ra tuấn nhan tuấn tú thanh dật,thiếu niên cười mỉm nhìn
nàng, còn gọi một tiếng “Anh tỷ tỷ”.
Tim của Anh Ninh có chút đập mạnh và loạn nhịp, Vân Mặc? Hắn làm sao có thể ở trong này?
Bình An từ trên xe nhảy xuống, cười hì hì nói:“Hôm nay thời tiết cũng thật là không tệ, Anh cô nương chính mình ra phủ chơi cũng không mang
theo chúng ta, hắc hắc, vẫn là làm cho thiếu gia ta đi tìm”
Thì ra là đặc biệt tới tìm nàng, Anh Ninh không khỏi hé miệng cười,
hướng thiếu niên trên xe ngựa vẫy tay,“Đã ra ngoài chơi cũng đừng ngồi
xe, xuống dưới đi dạo đi!”
“Được.” Vân Mặc nghe lời xuống xe.
Bọn họ sóng vai đi ở trên đường lớn, Bình An bỗng chốc chạy ở phía
trước xem xiếc ảo thuật ven đường, bỗng chốc lại dừng ở mặt sau ăn quà
vặt,bận việc cực kỳ.
Đi tới, đi tới, Anh Ninh dễ dàng có thể phát hiện những người đi qua
đường thoáng qua, bọn họ đem đủ loại ánh mắt phóng ở trên người hai
người, thậm chí bên tai còn có nho nhỏ nghị luận truyền đến.
“A, mau xem,thiếu niên kia thật tuấn tú!”
“Đúng đấy, cũng không biết là vị ấy là tiểu công tử của vương công đại thần nào nha.”
“Cô nàng bên cạnh là ai? Nhìn xem,trên mặt nàng……”
Những lời này truyền ở trong tai Anh Ninh, nàng lập tức nghiêng đầu,
con ngươi sáng tỏ nhìn về phía Vân Mặc lập tức liền hiểu rõ.
Thiếu niên bên người,hôm nay mặc một thân cẩm bào mà trắng,bên hông
mang theo bạch ngọc,tóc đen được trâm ngọc ghim lên, trên chân một đôi
bạc hài màu trắng,cao lớn vững chải,toàn thân tỏa ra quý khí.
Trái lại chính mình, một thân y phục mộc mạc,mái tóc được một cây
trâm cài ngọc bích vô cùng đơn giản vén lên, cùng mĩ thiếu niên bên cạnh so vớ nhau thật sự là ảm đạm không ánh sáng,hơn nữa trên mặt không son
không phấn,còn có cái bớt làm cho người ta sợ hãi,khó trách người ngoài
nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng như vậy làm sao có thể là bạn của con cháu vương tôn được người hâm mộ?
Anh Ninh rũ mi xuống âm thầm,bước chân chậm chạp liền cùng Vân Mặc kéo ra khoảng cách,không muốn lại nghe người ta nghị luận.
“Anh tỷ tỷ?” Vân Mặc đương nhiên phát hiện tiểu tâm tư của nàng, nhăn lại mày,hắn dừng lại bước chân,vươn tay tự nhiên nắm tay nàng.
“Thiếu gia?” Nàng kinh ngạc, ánh mắt dừng ở trên tay hai người giao nhau.
“Anh tỷ tỷ rất đẹp, không cần lo những người khác nói gì.” Hắn cúi
đầu nhìn nàng,con ngươi tối đen như đêm đồng lóe hào quang ôn nhu, trên
mặt mỉm cười,tinh thuần như tuyết.
Độ ấm theo lòng bàn tay chảy vào trái tim,đôi mắt như nước mùa thu
đồng dạng lóe ra cảm động, Anh Ninh nở nụ cười,bên má lúm đồng tiền nho
nhỏ ngọt ngào khiến cho thiếu niên tim đập như cuồng.