hỉ một giây tiểu Hầu gia kiêu ngạo tôn quý nổi giận đồng thời trong
lòng lại hạ quyết tâm,đã không bỏ được nàng hắn sẽ dùng hoàng kim làm
một cái lồng,đem nàng khóa ở bên mình,để cho nàng chỗ nào đều đi không
được……
Đang muốn tuyên bố quyết định của hắn với nàng,trong đầu lại đột
nhiên hiện lên một ý niệm, nàng bây giờ có phải lại đang trêu đùa hắn
không?
Trêu đùa hắn xong sau đó lại cầm ngân phiếu vô thanh vô tức biến mất? Tựa như bốn năm trước!
Khoảnh khắc lúc đó Vân Mặc giống như bị dội thùng nước lạnh, toàn bộ
tỉnh táo lại,mạnh ngẩng đầu,trong con ngươi toàn là nghi ngờ.
“Anh tỷ tỷ lại muốn chơi cái gì?”
Hắn không tin nàng! Anh Ninh sớm đoán được kết quả này,lòng nàng tràn đầy đau khổ rầu rĩ đau xót ại không thể biện giải,một đôi thủy mâu hắc
bạch phân minh trung doanh đầy nước mắt, lệ trong suốt vẫn cứ không
ngừng từ trong con ngươi chảy xuống.
Người trước mặt mơ màng lúc Vân Mặc nhìn rất động lòng người!
Hắn không nhẫn nại lại cúi đầu,bá đạo bắt lấy cánh môi mềm mại của
nàng, cuồng dã cạy mở cánh môi và hàm răng,sau khi vào trong liền cuốn
lấy cái lưỡi đinh hương,cuồng mãnh mút hôn dường như muốn đem nàng ăn
sạch……
Ngoài phòng có tiếng bước chân lộn xộn đến,nghe tiếng vang dường như người đến không ít, lại không biết vì sao đám người đó không có một ai
dám đẩy cửa tiến vào,thậm chí lên tiếng cũng không làm như sợ quấy
nhiễu ai.
Trong lòng Anh Ninh cũng là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sợ người bên
ngoài đột nhiên xông vào phòng, cho nên càng không ngừng giãy dụa, động
tác của nàng lại càng thêm chọc giận Vân Mặc,làm hắn tăng lực đạo hung
hăng một lần lại một lần mút,khẽ cắn môi đỏ mọng của nàng cùng với cái
lưỡi càng quấy bên trong làm cho nàng khóc nức nở ra tiếng, thân thể mềm mại bởi vì quá thân mật không chịu được run rẩy.
Không biết hôn như vậy bao lâu,lâu đến người trong lòng môi cũng sưng lên,Vân Mặc mới cảm thấy hài lòng rời đi cánh môi kiều diễm ướt át ngọt ngào của nàng, bàn tay vòng trên eo nhỏ thủy chung đều không có buông
ra.
Anh Ninh xấu hổ đầu cũng không dám nâng lên, chỉ thiếu tìm cái lổ chui vào.
“Anh tỷ tỷ,tỷ thắng.” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm mĩ nhan ngượng ngùng của nàng,trên má phiếm hai đám mây đỏ.
Bị hắn ôm vào trong ngực thân thể Anh Ninh chấn động ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Vẻ mặt của hắn không rõ,trong thanh âm lại có ý khó có thể lý
giải,“Ta là người làm ăn, tuy rằng ta cảm thấy mua bán với Anh tỷ tỷ có
bao nhiêu ích lợi, nhưng mà ta nguyện ý,bởi vì ai bảo Anh tỷ tỷ là của
ta? Tỷ cũng biết ta muốn cái gì thì là cái đó.”
Anh Ninh bị ánh mắt cực nóng của hắn nhìn đến mất tự nhiên,quay mặt sang một bên gật đầu.
Ngón tay thon dài bỗng nhiên thô lỗ bắt được cằm tinh xảo của nàng,
đem nàng chuyển qua, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp
kia,lãnh khốc nói:“Nhưng nếu Anh tỷ tỷ gạt ta,ta nhất định……”
“Không, ta sẽ không lừa ngài!” Trên khuôn mặt thanh lệ toát ra vẻ thống khổ, nàng vội vàng che môi của hắn,nhìn hắn cam đoan.
Màu sắc trong con ngươi hắn thâm sâu,bị nàng che lại môi thuận thế
hôn vào lòng bàn tay nàng,“Tốt lắm,nhớ kỹ nàng hôm nay đã nhận lời, ngàn vạn không được gạt ta, bởi vì hậu quả một mình Anh tỷ tỷ không thể gánh vác!”
Anh Ninh không có rút tay về,chẳng qua nhẹ nhàng trừng mắt nhìn,trong hốc mắt có một giọt lệ trong suốt từ má chảy xuống.
“Lại khóc tựa như miêu nhi.” Vân Mặc thỏa mãn tâm nguyện,chân mày
nhất thời giãn ra nhìn nàng nở nụ cười, động tác dịu
dàng lau nước mắt
trên mặt nàng,còn giúp nàng đội mũ phượng,cuối cùng đậy lên hỉ
khăn,“Thời gian không còn nhiều, chúng ta đi thôi.”
“Đi? Đi chỗ nào?” Anh Ninh ngạc nhiên đưa tay nhấc hỉ khăn lên, lộ ra một đôi mắt đẹp không giải thích được,sững sờ nhìn Vân Mặc còn đang bận việc.
Vân Mặc thấy nàng rất ít biểu lộ biểu cảm xinh đẹp,lồng ngực chợt dịu dàng trong miệng lại oán trách nói:“Mau đậy lên,hỉ khăn này chỉ có một
mình tân lang mới có thể vạch lên.”
Mặt Anh Ninh đỏ lên,chân tay có chút luống cuống, không biết nên mang hỉ khăn lên hay bỏ xuốnghoặc xốc hết lên.
“Chúng ta đi Liễu Thanh sơn trang.” Hắn chân ái nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng,nhưng vẫn đem hỉ khăn một lần nữa đắp kín.
“Đó là…… Chỗ nào?” Cách hỉ khăn Anh Ninh cẩn thận suy nghĩ,trong ấn
tượng tựa hồ không có nghe nói trong Ngọc Lăng thành có nơi như vậy.
“Ta hôm kia vừa mua một tòa nhà,lúc trước cũng không phải tên này,nơi đó phong cảnh không tệ.” Vân Mặc hắc hắc cười hai tiếng.
“Nhà của ngài?” Anh Ninh kinh ngạc,hắn muốn ở đây thời gian dài sao?
“Ừm, ngày hôm qua mới bố trí một chút,tuy hơi vội vàng nhưng mà không có cách nào khác.”
“Đi….đi đâu nha?” Anh Ninh nhớ tới ngoài cửa một đống người…… nhà họ
Cổ, bọn họ muốn ở trong đám người mở một đường máu sao? Hay là nói hắn
dự tính trình diễn màn “Cướp cô dâu”?
“Đương nhiên là lên kiệu hoa,bọn họ ở bên ngoài đã đợi rất lâu rồi.”
Vân Mặc quan tâm đỡ nàng đứng dậy,đi đến trước cửa,kéo cửa ra.
Ngoài phòng nhỏ hẹp đông nghịt người đứng.
Dẫn đầu phía trước đúng là Tiểu Xuyên Tử mỗi ngày đến “ Đắc Vị Cư”
thay chủ tử chuẩn bị mọi việc,trong tay nâng một bộ y phục màu đỏ .
“Thiếu gia,giờ lành đã đến, ngài mau thay hỉ phục đi!”
“Còn có lụa màu đây, thiếu phu nhân,ngài lấy rồi sao.”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân,sơn trang bên kia đã chuẩn bị ổn thỏa,giờ chỉ chờ đi qua bái đường!”
Thẳng đến ngồi vào kiệu hoa, Anh Ninh vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Nàng không hiểu tại sao người lấy nàng biến thành hắn? Vì sao những
người đó lại gọi nàng là “Thiếu phu nhân”? Còn tên Cổ Sĩ kia đâu?
Rốt cuộc đả xảy chuyện gì?
Hạ kiệu,vào đại sảnh,bái thiên địa, phu thê giao bái,đưa vào động phòng……
Giờ phút này Anh Ninh mới hoàn toàn ý thức được, nàng và Vân Mặc đã thành vợ chồng!