Hai người nhìn thoáng qua nhau, tựa hồ đều từ bên trong mắt của đối phương thấy được một chút không thể tưởng tượng.
Bạn tốt?
Vẫn là thôi đi.
Còn kém xíu nữa là trở thành oan gia.
Nhưng là chú Trương đều nói như vậy, Trương Diệc Thu cũng chỉ có thể có điểm xấu hổ mà nhếch một chút khóe miệng.
Lâm Xảo Xảo nhìn dáng vẻ kia Trương Diệc Thu đều cảm thấy khó chịu thay cô.
Dĩ vãng đã không quen nhìn người này, hiện tại còn phải nịnh bợ, trong lòng khẳng định đặc khó chịu, nếu cô là Trương Diệc Thu thì phỏng chừng đang muốn tìm cái khe đất chui vào đi.
Vốn dĩ thời gian đều đã qua lâu như vậy, cô đối Trương Diệc Thu cũng không chán ghét như vậy, nhưng là ngày đó hai người cãi nhau ở cửa nhà, làm Lâm Xảo Xảo phát hiện người này thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách khắc nghiệt thích hơn thua với người vĩnh viễn cũng không đổi được.
Chú Trương tựa hồ cũng là vì có chuyện nhờ người cho nên đem rượu ngon trong nhà ra, cười nói: "Xảo Xảo mang tới bình rượu vang đỏ kia khẳng định rất đắt, chúng ta đặt ở trong nhà để trưng bày, đây cũng là bề mặt a."
Lâm Xảo Xảo cười gượng hai tiếng: "Cũng không thể so, nó khá tốt."
Chú Trương chủ động đứng dậy rót rượu cho Cố Vi Ngôn cùng Lâm Xảo Xảo.
"Ăn cơm thôi, coi như nơi này là nhà của mình, đừng khách khí."
Lâm Quốc Phong nhìn không được, nói: "Lão Trương, sao ông lại làm thế, làm gì có chuyện để trưởng bối rót rượu cho vãn bối bao giờ, ông cứ ngồi xuống."
Nhưng chú Trương lại không nghe: "Không sao đâu, quan niệm cũ thì có rất nhiều, có được một người con rể như Cố tổng thì không biết là phúc phận đã tu luyện mấy đời nên đương nhiên phải đối xử thật tốt, ngay cả đạo lý này ông cũng không hiểu, thật là.
Nếu không phải Xảo Xảo của chúng ta biết tranh đua thì một người cha vợ như ông không biết có thể làm tức chết bao nhiêu người con rể đâu."
Lâm Quốc Phong bị chú Trương làm tức đến hết chuyện để nói, sau đó một mình ngồi ăn cơm, hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng ông ta nữa.
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Chú Trương không cần nói như vậy, nhạc phụ của cháu rất tốt."
Lão Trương vui tươi hớn hở nói: "Đó là đương nhiên, cháu là con rế của ông ấy, khẳng định phải nói tốt, nhưng tính cách của ông ta chú vẫn biết, luôn thích sự yên ổn."
Chú ấy nói như vậy khiến Cố Vi Ngôn nhớ tới một ít chuyện cũ.
Trước kia lúc Lâm Xảo Xảo quyết định muốn cùng Cố Vi Ngôn kết hôn, Lâm Quốc Phong phản đối một đoạn thời gian dài, chuyện này Cố Vi Ngôn cũng biết.
Lúc ấy Lâm Xảo Xảo cảm giác việc kết hôn của mình cùng Cố Vi Ngôn không thành liền đem tình hình thực tế nói cho Cố Vi Ngôn.
Sau đó Cố Vi Ngôn bằng vào EQ cao của mình đem của ải cha vợ này phá được.
Mà lý do Lâm Quốc Phong không đồng ý hai người hôn sự cũng rất đơn giản, bởi vì Cố Vi Ngôn quá giàu có, bọn họ là một gia đình bình thường nên cảm giác tiếp xúc gia đình như vậy khiến cuộc sống sinh hoạt ban đầu của họ hơi chệch đường ray một chút.
Một là bởi vì thanh danh của mấy người đàn ông có tiền đều không dễ nghe, đặc biệt là loại nam nhân tuổi trẻ khí thịnh này, hai là Lâm Xảo Xảo phải gả vào hào môn mà lại là người có chỉ số thông minh cùng EQ không phải rất cao, nếu xử sự không khéo đưa đẩy thì rất có khả năng sẽ bị người nhà chồng khi dễ.
Cho dù biết đây là đối tượng kết hôn phi thường ưu tú, hơn nữa còn là trèo cao, Lâm Quốc Phong cũng không yên tâm con gái duy nhất của mình gả đi như vậy, nếu sau khi kết hôn ở trong gia đình hào môn mà chịu khi dễ thì còn không bằng tìm một người thành thật, công việc ổn định; sống như vậy có lẽ càng vui vẻ hơn.
Nhưng sau khi cùng Cố Vi Ngôn có thâm nhập tiếp xúc, ấn tượng của Lâm Quốc Phong đối với loại gia tộc hào môn kiểu này cũng có đổi mới.
Ông cho rằng Cố Vi Ngôn là một người đàn ông tốt hiếm có, là người đáng giá để phó thác cả đời.
Bởi vì cố ý muốn cùng người ta giao hảo, cho nên chú Trương cũng ngượng ngùng rót rượu mà cũng không dám rót.
Cho nên lúc ăn cơm mọi người chạm cốc uống rượu cơ hồ đều là tùy duyên.
Sau đó có thể là do cảm giác ít nói có chút xấu hổ, chú Trương đem tầm mắt phóng tới trên người Lâm Xảo Xảo cùng Trương Diệc Thu.
"Ai, hai đứa này thật là, khi còn nhỏ không phải khá thân với nhau sao, hiện tại sao không nói gì thế."
Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút đau đầu.
Rốt cuộc là ai làm cho chú Trương có ảo giác rằng bọn họ có cái cảm tình thật tốt vậy.
Một bộ phận lớn bóng ma thời thơ ấu của cô đều liên quan tới Trương Diệc Thu- con nhà người ta này, từ nhỏ đều bị so sánh cùng cô ta làm cho cô cảm thấy mình giống như rất kém cỏi vậy.
Chú Trương uống một ngụm rượu bên trong ly, cảm khái nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh a, nháy mắt hai đứa đều lớn như vậy rồi, con xem, Xảo Xảo đã kết hôn, qua hai năm nữa thì có lẽ con cái cũng đã có."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Chú Trương nhìn Lâm Xảo Xảo: "Xảo Xảo, cháu nói xem, chúng ta làm hàng xóm lâu như vậy, chú cũng chưa từng nhờ vả cháu chuyện gì, hôm nay chú có thể nhờ cháu một việc được chứ?"
Lâm Xảo Xảo buông đũa trong tay xuống, nhìn chú Trương nói: "Vâng, chú cứ nói đi ạ."
Chú ấy cười một chút: "Diệc Thu nhà chú thì cháu cũng biết rồi, từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ thông minh, đi học vẫn luôn đạt ưu tú bằng không sao có thể từ nước ngoài trở về mà còn cầm được một cái bằng tốt chứ, chỉ là xã hội này cùng trường học sao có thể giống nhau, ngày đó chú ngẫu nhiên biết biết được Diệc Thu hiện tại làm việc ở trong công ty của Cố tổng, cháu xem có thể chiếu cố nó một chút hay không, cũng coi như là cho chú một chút mặt mũi."
Trương Diệc Thu ở bên cạnh nghe có chút thẹn thùng, bố cô nói vậy khiến cô cảm giác mình thấp hơn người một đoạn vậy.
Còn là cầu Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo cười khẽ mà gật đầu một cái: "Chú, công ty không phải do cháu mở thì cháu làm sao có thể quyết định, chuyện này chú còn phải hỏi Cố Vi Ngôn."
Không khí trên bàn lập tức có chút xấu hổ.
Lâm Xảo Xảo cũng không phải không cho mặt mũi mà chỉ là đem bóng cao su đá tới chỗ Cố Vi Ngôn thôi.
Lưu Lam có chút không hài lòng mà nhìn Lâm Xảo Xảo.
Đứa nhỏ này, đáp ứng là được rồi sao phải nói khó nghe như vậy.
Chú Trương đem tầm mắt đặt lên trên người Cố Vi Ngôn: "Cố tổng......"
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Chú yên tâm, công ty luôn ưu đãi đối với nhân tài, nếu một người có biểu hiện thực ưu tú mà nói thì tuyệt đối sẽ coi trọng, chú yên tâm đi."
Lời này của anh cũng coi như là tích thủy bất lậu*.
(*Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù