Cổ nhân nói, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, ngẫm lại cũng rất có đạo lý.
Lâm Xảo Xảo cảm giác cái tên Cố Vi Ngôn muộn tao này nếu chính mình ghen tị thì tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhận.
Nhưng mà ngẫm lại vẫn có chút khả ái, cho nên cô sẽ rộng lượng không cùng anh so đo.
Sau đó cô ngẫm lại, Cố Vi Ngôn sở dĩ có thể biết được chuyện này hẳn là do Trương Diệc Thu mật báo.
Người này thật đúng là chán ghét a.
Sau đó, điện thoại của Lâm Xảo Xảo nhận được một tin nhắn không biết là do ai gửi tới.
Chỉ có ngắn ngủn một hàng chữ——
"Lâm Xảo Xảo, coi như các người lợi hại."
Lâm Xảo Xảo không hiểu ra sao, không biết đây là tình huống như thế nào, vừa lúc lúc ấy Cố Vi Ngôn ở bên cạnh cô, cô liền đưa cho Cố Vi Ngôn nhìn.
Cố Vi Ngôn liếc mắt một cái, biểu tình rất là bình tĩnh.
"Ừ."
Lâm Xảo Xảo: "......!Anh có biết đây là tình huống như thế nào không?"
"Biết."
Lâm Xảo Xảo kinh ngạc nhìn về phía anh: "Tình huống như thế nào? Người gửi tin nhắn là ai a?"
"Đối tượng thầm mến tiền nhiệm của em." Cố Vi Ngôn nhìn cuốn sách trong tay, nhàn nhạt nói.
"............" Lâm Xảo Xảo hết chỗ nói một chút, lại nhìn thoáng qua điện thoại trong tay: "Vì sao anh ta lại gửi tin nhắn này cho em chứ? Anh đã làm cái gì hả?"
Cố Vi Ngôn ngước mắt, đạm nói: "Không có làm cái gì, chỉ là cho anh ta một cái trừng phạt nhỏ mà thôi."
"Trừng phạt?"
"Năm đó không phải anh ta trêu đùa em sao."
"Đó là việc từ rất lâu về trước rồi mà......"
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn."
Lâm Xảo Xảo run bần bật một chút.
Cố Vi Ngôn bổ sung một câu: "Yên tâm, anh ta không đáng để anh lãng phí tâm lực, rốt cuộc anh ta không phải người mà anh phải coi trọng."
"......"
Điều ước tốt nhất là không nên có người nào chọc tới Cố Vi Ngôn, bằng không nhất định sẽ không sống tốt được.
Cô tò mò hỏi: "Anh cho anh ta trừng phạt gì thế?"
Cố Vi Ngôn: "Bất quá là làm anh tìm công tác một lần nữa thôi."
"Anh ta bị đuổi việc?"
"Ừ."
Lâm Xảo Xảo: "Như vậy a......"
Nói xong, cô cầm lấy một quả táo trên bàn chậm rãi ăn.
Cố Vi Ngôn khép cuốn sách trong tay lại, đứng dậy, nhìn Lâm Xảo Xảo nói: "Đúng rồi, qua một thời gian nữa sẽ có người về đây."
"Ai?" Cô hỏi.
Cố Vi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó nói: "Cố Kiêu Hàn."
Lâm Xảo Xảo vừa nghe đến cái tên này cũng không thể nói gì trong khoảng thời gian ngắn.
Kỳ thật cái tên này xuất hiện ở Cố gia tần suất rất thấp, mọi người đều rất kháng cự nhắc tới người này, nhưng lại không thể phủ nhận chính là người này xác thật tồn tại, hơn nữa cảm giác tồn tại rất cao.
Đơn giản vì Cố Kiêu Hàn là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Vi Ngôn.
Một người cao ngạo như Tào Tuyết kỳ thật chưa bao giờ chịu thừa nhận năm đó trong lúc vô tình Cố phụ phạm phải sai lầm, Cố phụ yêu bà, nhưng lại ở lúc say rượu vô tình phạm phải sai lầm.
Đối phương là một nữ nhân phi thường yêu tiền, sau một năm mới xuất hiện ở trước mặt người Cố gia, phi thường gọn gàng dứt khoát cho thấy chính mình chỉ cần tiền, đứa con có thể để lại cho Cố gia.
Cố phụ tự nhiên là muốn huyết mạch của mình, cho nên rất hào phóng cho nữ nhân kia một số tiền, làm cô ta đi rất xa.
Lúc ấy Tào Tuyết mắt lạnh nhìn hết thảy, bà là một nữ nhân lòng tự trọng cực kỳ cao, bà không muốn làm cho chính mình biến thành người giống những oán phụ kia, bà duy trì mặt ngoài trấn định, giống như hết thảy việc phát sinh trước mắt này không có chút nào dao động đến địa vị của mình.
Lúc ấy, bà chỉ cao ngạo nói một câu: "Có em không nó, tự anh chọn."
Đứa nhỏ này còn là nam, hậu hoạn vô cùng, Tào Tuyết tự nhiên là biết đến.
Cố phụ kiêng kị với Tào Tuyết, nhưng lại không đành lòng không cần đứa nhỏ này, cho nên đem Cố Kiêu Hàn gởi nuôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên cũng sẽ bay qua đi xem hắn, bất quá chuyện này đều gạt Tào Tuyết.
Sau khi Cố phụ chết, Cố Kiêu Hàn rất ít trở về, chỉ ở trong lễ tang lộ mặt.
Khi đó, trong xã hội thượng lưu mới biết được nguyên lai Cố gia còn có một cái tư sinh tử, tên là Cố Kiêu Hàn.
Trước đây Lâm Xảo Xảo chỉ ngẫu nhiên nghe Cố Vi Ngôn nói qua một câu, nhìn anh không muốn nói nhiều, cô cũng không có hỏi nhiều, rốt cuộc đây đều là chuyện của bố mẹ.
Cô vốn tưởng rằng người này về sau sẽ không trở lại, không nghĩ tới lại bỗng nhiên trở về.
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Anh ta trở về làm cái gì?"
Cố Vi Ngôn lắc đầu, nói: "Không biết."
Đối với Cố Kiêu Hàn anh không hiểu biết nhiều lắm, nhưng là người Cố gia, sao có thể quá mức với thuần lương, lòng muông dạ thú tự nhiên là không thiếu được.
Lâm Xảo Xảo do dự một chút, vẫn là hỏi: "......!Mẹ biết không?"
Cô luôn có một loại cảm giác, Cố Kiêu Hàn này nếu là trở về, Cố gia khẳng định sẽ không yên bình......!
Bất quá đây chỉ là bước đầu suy đoán của cô thôi, rốt cuộc cô cũng không hiểu biết Cố Kiêu Hàn là người như thế nào.
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Tạm thời còn không biết, bất quá anh sẽ nói cho mẹ biết."
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu: "Vậy được......"
Khi nghĩ lại cô đều cảm giác Tào Tuyết hẳn là sẽ phản ứng rất lớn......!Bất luận một nữ nhân nào cũng sẽ không thể tiếp thu được loại chuyện này.
Nữ nhân khác hẳn là sẽ làm ầm ĩ lên, mượn chuyện này để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng Tào Tuyết sẽ không, bà sẽ chỉ biết duy trì mặt ngoài cao quý, trong lòng có bao nhiêu khó chịu kỳ thật chỉ có chính mình biết.
Đôi khi điều này còn không thống khoái bằng hoàn toàn phát tiết ra ngoài.
Lâm Xảo Xảo đôi khi đối với nữ nhân như Tào Tuyết này cảm thấy tôn kính đôi khi lại có một chút đáng thương, tuy rằng Tào Tuyết cũng không cần bất luận kẻ nào đáng thương, sinh hoạt của bà đã đủ ưu việt, rất ít nữ nhân sẽ sống sung sướng được như bà.
Nhưng nữ nhân càng xinh đẹp trong lòng càng có miệng vết thương mà không thể cho người ngoài biết.
Thứ hai.
Lúc này Lâm Xảo Xảo đang ở lớp học thư pháp, lại bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Dương Hân.
Cô có chút xin lỗi đối với Tiêu Thanh Ninh cười: "Tôi đi nhận cuộc điện thoại."
Tiêu Thanh Ninh gật đầu: "Được, nghe đi."
Lâm Xảo Xảo đi đến một bên, chấp nhận cuộc gọi của Dương Hân.
"Alo."
"Là tớ!" Thanh âm của Dương Hân vô cùng lo lắng xuất hiện ở đầu bên kia.
"Tớ biết là cậu, làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện rồi!"
"Làm sao vậy?" Lâm Xảo Xảo sốt ruột hỏi.
"Mẹ tớ muốn bắt tớ đi xem mắt." Dương Hân có chút sống không còn gì luyến tiếc mà nói.
"......" Lâm Xảo Xảo hỏi: "Không phải cậu đang đi làm sao?"
"Hôm nay nghĩ muốn trộm lười, vậy nên