******Lê Hoan hơi hơi nhíu mày, muốn gọi cô y tá ở lại nhưng không kịp.Người đàn ông cầm dụng cụ khử trùng đứng ở trước mặt cô.Bốn mắt nhìn nhau.Khóe môi chứa ý cười, ưu nhã lại mê người.Thu hồi tầm mắt, Lê Hoan hít một hơi thật sâu, không có chút tình cảm hay bất kì sự dao động nào mà nhẹ nhàng mở miệng nói: “Làm phiền Phó nhị công tử, tôi có thể tự mình làm.”Giọng nói vừa mới dừng lại, đã thấy người đàn ông nửa ngồi xổm xuống ở trước mặt cô .Mắt thấy anh muốn duỗi tay……“Phó nhị công tử!”Lê Hoan đột nhiên đứng dậy muốn tránh đi, không biết là đứng dậy quá nhanh, hay là do mình không cẩn thận, cẳng chân trực tiếp đụng phải sô pha, mất thăng bằng, thân thể theo sát liền đó ngã theo!Một bàn tay kịp thời ôm lấy eo cô, giây tiếp theo, cô bị ép đụng vào trong lồng ngực anh.Lòng bàn tay ấm áp, xuyên thấu qua quần áo mùa hè hơi mỏng, kích thích đến da thịt, nháy mắt trở nên nóng bỏng.“Cẩn thận, Hoan Hoan.”Tiếng nói người đàn ông khàn khàn quấn quanh trong ý cười gợi cảm chui vào trong tai cô.Gương mặt kia, gần trong gang tấc.Hô hấp hòa lẫn vào nhau.Mày Lê Hoan nhíu đến càng rõ ràng, cô phản xạ có điều kiện muốn tránh thoát.Động tác người đàn ông hình như luôn nhanh hơn cô một bước.Xúc cảm nóng bỏng trên da thịt biến mất, anh buông lỏng cô ra.“Ngoan, Hoan Hoan, đừng lộn xộn,” Phó Tây Cố cười nhẹ nhìn cô, ánh mắt sủng nịch, dường như đối với cô không có biện pháp, “Để anh xử lí tốt vết thương của em, em cũng không muốn lãng phí thời gian, phải không?”Ngữ điệu dịu dàng trìu mến , cố tình trong đó lại toàn là cường thế không được xen vào.Lê Hoan chán nản.Phó Tây Cố cũng không vội, chỉ là khóe môi càng cong hơn, dáng vẻ thâm tình chân thành : “Xem ra là Hoan Hoan muốn cùng anh có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Hoan Hoan, anh rất vui vẻ, em nguyện ý để anh và em cùng một chỗ, một phòng……”Lê Hoan: “……”Giằng co đã không còn ý nghĩa.Lạnh mặt, cuối cùng, cô ngồi xuống.Hai tròng mắt Phó Tây Cố lập tức sáng rực lên, lộng lẫy như sao trời.Anh ngồi xổm xuống trở lại.Đang muốn duỗi tay……Lê Hoan tay mắt lanh lẹ nhanh hơn anh một bước tự mình cởi giày.Phó Tây Cố bật cười, ngẩng đầu, anh nhẹ nhàng than thở: “Hoan Hoan, anh chỉ là đơn thuần muốn thay em xử lý miệng vết thương, cần gì phòng anh như thế? Em như vậy…… Anh sẽ thương tâm.”Khi nói chuyện, kể cả là giọng điệu của anh hay là ánh mắt, đều vô cùng oan ức.Giận quá, Lê Hoan ngược lại cười.“Phó nhị công tử,” cô mở miệng nói, tiếng nói từ từ, trước sau nhẹ nhàng thoải mái, chỉ là ánh mắt liếc anh lại lạnh,“Tôi và Phó nhị công tử không giống nhau, không thích việc tùy tùy tiện tiện giúp người khác phái xử lý miệng vết thương, còn nữa, thanh danh Phó nhị công tử ở đó, không đề phòng anh, vậy phòng ai?”“Mặt khác,” cong môi, cô hơi hơi mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong đó trào phúng không chút nào che dấu, “Anh và tôi cũng không thân, Hoan Hoan, xưng hô này cũng không thích hợp cho Phó nhị công tử anh gọi, tôi nghĩ Phó nhị công tử gọi tôi là Lê Hoan, hoặc là Lê tiểu thư thì thích hợp hơn.”Phó Tây Cố nhìn cô, ý cười không giảm: “Cứ gấp như vậy, ghét bỏ anh như vậy, một hai phải cùng anh phân rõ giới hạn như vậy sao?”Động tác anh hơi hèn mọn, thành khẩn, tư thế ngửa đầu lại có vẻ trong mắt anh chỉ có cô.Nếu là người con gái khác, có lẽ sẽ cảm động.Nhưng đáng tiếc, Lê Hoan thấy trong mắt anh chỉ có hai chữ ——Mê hoặc.“Điều này hiển nhiên dễ thấy mà.” Cô thản nhiên trả lời.Như là lại chịu tổn thương lần nữa, Phó Tây Cố ánh mắt sâu kín, không nói nữa, chỉ là không hề chớp mắt mà nhìn cô.Chỉ là……Một giây, hai giây…… Cho đến một phút đồng hồ qua đi, cô đều không dao động, vẻ mặt cũng không có chút nào biến hóa.Phó Tây Cố bật cười.Mặt lộ vẻ tiếc nuối, anh cong cong môi.“Được, Lê Hoan,” đọc từng chữ rõ ràng, mà ở tên cô càng thêm nhấn mạnh, anh nhìn cô vô cùng dịu dàng, “Anh nghe em, Lê Hoan, Lê Hoan……”Lê Hoan không đáp lại.Phó Tây Cố cũng không thất vọng, không trêu chọc cô nữa, anh bắt đầu chuẩn bị khử trùng.Chỉ trong chốc lát, công tác chuẩn bị tất cả đều hoàn thành.Ánh mắt chuyển qua trên chân cô, đặc biệt là ngón chân mềm mại trắng muốt của cô, không biết vì sao, trong cổ họng Phó Tây Cố lại căng thẳng, càng có loại cảm giác đã lâu không có, lửa nóng từ nơi nào đó dâng lên.Mẹ nó.Anh dưới đáy lòng mắng chính mình câu cầm thú.Bình tĩnh áp xuống cảm xúc ngo ngoe rục rịch kia, anh một lần nữa ngẩng đầu: “Thời điểm bị văng trúng…… Có đau hay không?”Vốn thấy anh thật lâu không có động tác thì sự không kiên nhẫn trào lên, Lê Hoan đang định nói gì đó, không ngờ nghe được anh nói một câu như vậy.Lê Hoan trước nay đều biết Phó Tây Cố này là loại đàn ông nguy hiểm, thủ đoạn trêu chọc lợi hại, chỉ cần anh nguyện ý, thậm chí chỉ cần bỏ thêm chút tâm tư, đại khái rất nhiều cô gái nhỏ đều sẽ đắm chìm.Phó Tây Cố chính là Phó Tây Cố.Ngón tay nhỏ đến không thể phát hiện nắm chặt, cô không có lên tiếng, đối đãi thờ ơ như cũ.Một tiếng thở dài.Phó Tây Cố nhìn cô: “Lê Hoan, không cần phòng bị với anh như thế.” Thở dài mang theo tủi thân và phiền muộn, anh buồn bã nói, “Lúc khử trùng có thể sẽ đau, kiên nhẫn một chút, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng, nếu thật sự nhịn không nổi……”Anh bật cười, tiếng nói càng thêm dịu dàng, mỗi chữ đều giống nhau lộ ra mê hoặc: “Có thể tận tình dùng sức mà véo anh, có thể vì em chia sẻ, là vinh hạnh của anh.”Nói xong, anh không cố tình nhìn cô, thậm chí không chờ cô đáp lại, liền lo cúi đầu, bắt đầu thay cô xử lý miệng vết thương.Miệng vết thương không sâu cũng không nông, huống chi máu ban đầu chảy ra cũng đã đông lại, Lê Hoan kỳ thật không có cảm giác, dù sao cũng đã qua lâu như vậy.Chính là……Ở thời điểm anh rửa sạch, cô rốt cuộc vẫn là cảm giác được một tia cảm giác khác thường.Đau sao?Lê Hoan vô ý thức mím môi.Phó Tây Cố vô tình ngước mắt, nhìn thấy chính là khuôn mặt như vậy, không phải cô một mực dịu dàng vô hại trước mặt người khác nhưng trong xương cốt lại là bộ dáng kiêu căng, cũng không phải lúc trước anh*hết lần này đến lần khác* trêu chọc, lúc sau cô lại lộ ra cảm xúc lãnh đạm cùng trào phúng.(Nguyên văn chỗ này là: 一而三再而三: Nhất nhi tam tái nhi tam có nghĩa là hết lần