“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai”
(Hóa thành cơn gió , lại trở về)
Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt
Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu
Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn hiện một khắc ấn kỳ dị ngay đuôi mắt phải
Nếu như không có vết khắc ấn đó , dung nhan này nhất định sẽ tuyệt diễm khuynh thành khuynh quốc . Bất quá , đây chỉ là cách nói của nhân gian
Bởi lẽ , trên thực tế , khắc ấn này không tổn hao gì đến dung mạo của nàng
Không quá ngạc nhiên cũng không quá nổi trội , nàng như hòa cùng cảnh vật xung quanh , nhập cùng âm thanh của tiếng sáo , tuyệt nhiên không khác gì một bức tranh vẽ
Bên dưới thủy đàm có một con giao long , mỹ lệ phi thường đã luôn chu toàn cho vị vu nữ luôn kề bên mình , hứa cửu bất ly
Giao long vốn dĩ là một loài yêu thú thượng thừa , ngay giữa cấm địa Bất Chu sơn yêu ma không thể xâm nhập không hiểu vì sao lưu trú tại đây , từ khi nữ tử này xuất hiện thì bản thân loài dị thú này lại càng không ly khai . Chỉ cần lắng nghe âm vận trong tiếng sáo của nàng , giao long xác thật tiêu táo phi thường
Mọi sự vốn dĩ vẫn yên tĩnh như thế
Bỗng một cơn gió thổi qua , thanh âm tiếng sáo bỗng có động , nữ tử đột ngột đình chỉ âm thanh
Nàng ngẩng mặt lên , tiếu dung vẫn như vậy , bình tĩnh đến thần kỳ
Nàng không hề giật mình mà nhìn vào lòng nước trong vắt mà thấy một thân ảnh giao long đang du động , chậm trãi cất tiếng :
“Thương thế của ngươi vẫn tốt chứ ?”
Giao long bơi chung quanh bè gỗ , rõ ràng là hiểu nàng đang nói gì , khẽ bơi hai vòng qua lại
Nữ tử từ trên bè gỗ đứng dậy , đột ngột đem nhạc cụ tinh xảo trong tay ném xuống nước , gương mặt vẫn hảo bình tĩnh như thế :
“Vẫn không có gì tiến bộ , ngươi cũng cảm thấy rất khó nghe đúng không ?”
Giao long ngậm chặt nhạc cụ trong miệng , đôi mắt xanh lục ngước nhìn nữ tử trên bè gỗ . Nàng vốn dĩ luôn như vậy . Một ngàn năm đã trôi qua , thế mà nàng chẳng có bất kỳ biến hóa nào , dù là diện mạo , thần sắc hay cá tính đó , tất cả hoàn toàn bất biến
Đã một ngàn năm ! Từ khi ta lén trộm nội đan của thần tiên mà bị đánh trọng thương phải ẩn thân tại hàn đàm trên Bất Chu sơn này mà