Nóng!
Nàng đã gần chết, phải chăng nàng đang đứng giữa ranh giới của sinh và tử?
Hỗn loạn, như có ngọn lửa ăn mòn tâm nàng đến đau xót, lại tới thiêu cháy thân thể nàng, ngọn lửa đốt người nàng rực đỏ, mỗi một tấc da thịt đều bị độc tính ăn mòn. Nỗi đau đó cứ tăng dần, tăng dần theo từng ngày, cứ vậy suốt một trăm năm, một ngàn năm …
Lại phải chống đỡ thêm mấy trăm năm, chờ đợi thời cơ phát động thần chú hủy diệt thần khí kia, hủy diệt được nó thì thân thể rách nát của nàng, sinh mệnh ngắc ngoải của nàng cũng có thể tìm đến hồi kết …
Nhưng … không phải lúc này, tuyệt đối không phải lúc này!
Nàng muốn ly khai thân thể thối rửa này, bỏ lại nó cùng nỗi thống kể mà nói mang đến, lại không thể ly khai!
Thân thể nàng … đang thiêu đốt … ngọn lửa hừng hực cháy … vô số thứ, vô số thứ khảo nghiệm đau đớn, đây chính là lời nguyền của Lô Trạm ngày đó sao?
Nàng rất thống khổ, có ai tới để cứu nàng chăng?
Nước.
Ta cần nước!
Nàng hỗn loạn, miệng vốn không thể nói, bỗng nhiên vô pháp mà nói lời vô nghĩa, nhưng lại có cánh tay, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên.
Phảng phất ai đó dùng lá sen đem nước rót vào trong miệng nàng.
“Sư phụ, đã biết đây là yêu quái, vì sao không trảm yêu trừ ma?” – Một thanh âm khá trẻ lên tiếng.
“Thượng Toàn, ngươi niên kỷ còn thấp, sao có thể biết được thiên cơ trong đó!” – Thanh âm già nua vi than thở nhẹ, có người ngồi xuống bên cạnh nàng, một làn nước ôn nhu, lạnh nhẹ bao lấy trán nàng: “Cô nương, ta biết ngươi có từ nhưng không thể nói, là truyền nhân cuối cùng của các đời trấn thủ Bất Chu sơn. Trên người ngươi có thần ấn, còn có pháp vật trấn thế lưu