Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Điều này thật quái dị. Bóng lưng nàng giằng co một chút, lúc xoay người, trên môi chỉ có tươi cười.
Thế nhưng lại là tươi cười.
Hắn đánh giá sai nàng rồi sao, hay nàng vốn dĩ là một nữ tử thiện lương thích cười? Ngày đó lúc giết nàng, lý do khiến hắn không ra tay là vì lúc chìm sâu dưới hàn đàm, nàng đã rơi một giọt lệ.
Lúc đó nàng đã nghĩ đến ai mà có thể có biểu tình hoặc nhân như thế?
“Ngươi vào đây.” Hắn đạm đạm nói, nhìn thấy trên mặt nàng đột nhiên có chút thần sắc kinh ngạc.
Nàng chậm rãi tiến vào, đứng ở trước mặt hắn, không hiểu vì sao hắn lại gọi mình. Nàng có chút khẩn trương, nhưng lại không biểu lộ ra.
“Biết viết chữ không?” Hắn hỏi.
Nàng gật gật đầu.
Nhìn thấy đồng tử xanh biếc của hắn, tâm tư nàng quay cuồng kinh hoàng, lại không thể không bình tĩnh.
Sao bỗng dưng bản thân lại có cái ý niệm coi sắc đẹp của hắn thay cơm? Thời gian nghìn năm phút chốc đã yên lặng trôi qua như một khắc ngắn ngủi, nàng thực muốn bước lên một bước nữa, gắt gao ôm lấy hắn, thân thể trước mặt đã là nhân thân, có nhiệt độ ấm áp. Nàng muốn kể cho hắn biết nàng đã sở niệm ngày ngày ra sao, sống thế nào nhưng chợt nghĩ, hắn cư trú trong hàn đàm nghìn năm, nghe nàng lầm bầm làu bàu suốt một nghìn năm, cả hai như vậy không đủ thân thuộc sao? Vậy tại sao không thể ôm nhau?
Dưới bầu trời nắng ấm tháng ba, nàng nhận ra, mọi thứ đã khác xưa.
Cự ly giữa nàng và hắn bây giờ đã không còn là bích thủy hàn đàm, có lẽ, đã là một cự ly xa cách vĩnh viễn.
Hắn nhẹ mở lòng bàn tay: “Ngươi nói ta biết, hiện tại ngươi đang đói sao?”
Nàng hơi sững sờ.
Lập tức đỏ mặt.
Ngón tay nàng dịch động trên lòng bàn tay hắn, khẽ viết: “Một chút.”
“Vọng Nguyệt sơn trang không có thi thể. Tịch Tinh, ngươi lại không thể ăn thực vật.” Lời hắn vừa thốt ra là sự thật. “Vì cái gì không ăn máu người sống?”
Nàng do dự rất lâu, tại hắn lòng bàn tay viết: “Sợ.”
Hắn lại cười. Cười nàng tính trẻ con: “Sợ cái gì?”
Nếu không ăn nàng sẽ vẫn suy yếu như thế, còn có thể