Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Vô Ưu chết? Hắn sắp mất đi Vô Ưu sao!? Hắn không thể nghĩ, càng không dám nghĩ, trải qua thêm một ngàn năm, nhưng rốt cuộc lại đổi lấy một lần nữa chết tâm, hắn rồi sẽ ra sao đây?
“Nếu như ta không thừa nhận, cũng không giải chú cho nàng, ngươi có hay không giết ta?” Nam nhân tiếp tục thong dong nhìn Vọng Nguyệt.
“Chắc chắn.” Vọng Nguyệt đạm ngôn, nhưng người nào cũng biết sát ý của hắn đã lên tới hồi căng thẳng.
“Cái gì đã che lấp trái tim ngươi vậy? Thời gian ngàn năm đủ cho vật đổi sao dời, cho dù là ngươi, cũng khó còn có thể phân biệt thực giả. Hoàng Minh Nguyệt, ngươi khiến ta quá thất vọng.” Nam nhân chống tay đứng dậy, gạt kiếm của Vọng Nguyệt dắt Tịch Tinh bay khỏi lầu các ngay lập tức.
Cái danh tự xa xưa khiến sát tâm của hắn không thể kiềm chế, một giọt nước mưa lam sắc trong không khí bỗng dưng ngưng kết, hướng về phía nam nhân, thẳng tắp ….
Nam nhân không hề yếu, nhưng lại phải bận tâm đến Tịch Tinh trong tay, mâu sắc nàng hoảng sợ, hiển nhiên không nguyện ý chứng kiến trường hợp này, nhưng hiện tại nàng chẳng còn chút sức mạnh nào, phải làm sao đây? Nàng phải làm sao đây?
Thủy lực xuyên thẳng qua lớp áo bào, vì bảo hộ nàng, hắn đã bị thương. Vọng Nguyệt đuổi sát theo không rồi, mặt khác Vọng Đô đứng ở phía xa nay đã vung tay, trong tay chính là điện thương khóa – ám khí Thủy Tộc, Tịch Tinh vừa thấy liền không