Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Thân ảnh nàng lẳng lặng đứng ở trên bờ đầm.
Bóng dáng cô độc của nàng cùng ánh trăng trên cao như hòa lẫn vào nhau.
Tóc dài khoác ở trên vai nàng, Tịch Tinh thật sự xinh đẹp đến thế sao? Hắn không biết rõ. Giờ phút này hắn có cảm tưởng, người ở trước mặt hắn, hắn xưa nay vẫn chưa quen biết nàng.
Vọng Nguyệt đứng tại chỗ ở rất xa, hắn là người đầu tiên đuổi kịp nàng đến đây, lại do dự không biết nên xử lý thế nào.
Giờ khắc này, không biết vì sao trong lòng hắn rất hỗn loạn, hắn có một chút dự cảm, một chút trầm lòng.
Nàng rốt cuộc thế nào …. rốt cuộc là chủng lực đến từ phương nào, nhượng nàng cả thân thể chính mình cũng giữ không được …. Hắn đang bị sao vậy? Dù biết nàng là yêu quái nhưng đối mặt cùng thời điểm này lại bị một loại tình cảm mạc danh kỳ diệu dây dưa? Không thể bỏ ….
Nàng giết Vô Ưu —- vấn đề vẫn nằm ở việc nàng ra tay giết Vô Ưu —- nàng rõ ràng đã biết Vô Ưu có vấn đề. Đã nói thích hắn, vì cái gì không cáo tố chân tướng cho hắn?
Chẳng lẽ nàng có nhược điểm nào bị Vô Ưu nắm được? Cũng có lẽ, việc nàng thích hắn cũng chỉ là giả, là mê, hệt như sự tồn tại của chính nàng?
Hắn đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay của mình.
Không, tình cảm đó là thực.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn liền thấy trong mắt nàng chính là phần tình cảm mãnh liệt đó.
Yêu đến cháy bỏng, thiêu đốt.
Cho nên, nàng mới bình tĩnh uống hết cốc trà đoạt mạng đó.
Thích cũng là thực, giết Vô Ưu cũng là thực, nhưng là có lý do gì để khiến nàng dù phải tổn thương thể xác của chính mình cũng không thể không làm? Là cái lý do hãi hùng đến nhường