Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Mái tóc màu xanh tỏa ra quang mang nhàn nhạt, khuôn mặt này, ấn ký này, khí tức này, hắn làm sao có thể không quen thuộc?!
Một ngàn năm, lại thêm một ngàn năm, sau đó là mười tám năm, trong mười tám năm ngắn ngủi này, trên thực tế lại dài hơn bao giờ hết, bởi vì ngày ngày đêm đêm, hắn đều bị nội tâm của chính mình dày vò, mà thời khắc này, trái tim vốn đã đình chỉ nhịp đập của hắn chợt vang lên từng nhịp bình thản.
Hắn làm sao dám tin tưởng, nàng tự nhiên có hô hấp, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng vô cùng chân thật, có hô hấp, như thế xuất hiện ở trước mặt hắn, nếu như là mộng, bảo hắn phải làm sao mới tốt? Bộ dạng nhất thời kinh sợ bất an!
Chần chờ, đè nén nội tâm giằng co, hắn duỗi ra tay, đem những sợi tóc lạnh buốt che giấu gương mặt nàng vén qua, trên mặt có một ít tuyết, nhưng lại rất khô, tay hắn có chút không thể tin tưởng, lướt qua ấn ký trên má phải.
Hắn biết rõ nàng không phải Vô Ưu.
Vô luận có khả năng nào, hắn chính là biết rõ, nàng là nàng, nàng không phải Vô Ưu.
Lúc này, nàng đột nhiên mở mắt.
Là nhãn tình xanh biếc, vẫn luôn là như thế, mờ ảo, có chút không rõ ràng.
Hắn nôn nóng nhìn nàng, lại không biết rõ phải nên nói như thế nào. Dù sao, hắn đã từng phạm một tội quá lớn ….
Nàng giơ tay lên.
Nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, bàn tay vốn lạnh buốt như vậy, lại khiến hắn cảm thấy nóng rực đến không tin nổi. Sau đó hắn nghe bản thân vô thức gọi lên một cái danh tự vốn đã niêm phong cất sâu vào ký ức.
“Tịch Tinh …. Tịch Tinh ….”
Mười tám năm, hắn ngày ngày nhớ mong, nhưng hắn tuyệt