Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Viên trân châu trong suốt được đặt vào lòng bàn tay Tịch Tinh, trân châu tản ra hào quang nhàn nhạt, thập phần ôn hòa.
Xe ngựa hướng đỉnh lam hồ thẳng tiến, đến bên hồ, thông quá đường tắt trên nước liền có thể tìm đến cửa vào Nhất Sắc Sa Lan. Xe ngựa lung la lung lay, Tịch Tinh quả nhiên là say xe, mơ màng dựa vào lồng ngực Vọng Nguyệt. Chỉ là hiện tại hắn đột nhiên đem nội đan đưa cho nàng, nàng dĩ nhiên không thể nào ngủ được.
“Vì sao lại đưa cho ta?”
Nàng thấp thỏm lo âu, hắn vì sao lúc này lại đưa nàng? Nàng giương mắt nhìn hắn, những vẫn là không thể tìm ra bất kỳ gợn sóng nào trong đôi mắt sâu thẳm đó.
“Thủy Tộc quá lớn, ta sợ bản thân không có cách nào ở bên ngươi từng phút từng giây, bảo hộ ngươi. Ngươi mang theo nó dù sao vẫn tốt hơn. Cũng xem như vật hồi nguyên chủ.” Hắn cắt ngang ánh mắt dò xét không ngừng của nàng, khẽ vuốt ấn đường nàng, nghi ngờ nàng thế nào lại bị say xe?
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán nàng, “Nguyệt, ngươi mang ta hồi Thủy Tộc, cứ phải hay không …. là nghĩ cho tương lai?”
“Ngươi lo lắng sao, vì sao ngươi lại lo lắng?” Đôi môi mỏng của hắn hé mở, hỏi ngược lại nàng.
Nàng hơi sững người nhìn hắn: “Ta từ khi tỉnh lại, tự biết thân không tại lục đạo. Thân thể như thế này làm sao có thể cùng ngươi tính chuyện chung thân?”
Nhãn tình của hắn mang một sắc xanh không thấy đáy, vươn tay ôm lấy eo nàng, hắn nói: “Thủy Tộc chúng ta trời sinh có tuổi thọ dài lâu đến vô hạn, có lẽ đối với cô độc, thời gian dài lâu đó trở thành một sự hoang phí vô nghĩa. Nếu cuộc sống đã không có ý nghĩa, sinh mệnh liệu có còn đáng trân quý? Có thể hứa hẹn hay không, ta tự đã có quyết định. Chỉ là, ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta.”
Nàng hơi kinh ngạc, nàng đã rõ hắn