Niệm Nguyệt Sơ và Lâm Khả Khả cùng đến suối nước nóng để thư giãn.
Lâm Khả Khả nhận được vé mời nhờ Khương Đạt mà chủ suối nước nóng muốn cô nói vài câu tốt đẹp với anh nên đưa dư thêm một vé.
Thế là Lâm Khả Khả rủ Niệm Nguyệt Sơ cùng đi chung cho vui.
Hai người Niệm Nguyệt Sơ và Lâm Khả Khả cùng vào một phòng riêng có nhánh suốt nước nóng ở trong nhà.
Căn phòng được thiết kế theo cây nấm mập mạp bằng kính trong với phần mái nhọn xòe ra bao quanh lấy trụ đỡ.
Ở góc trong chính là suối nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, thành bồn ngâm được làm bằng đá, làm tôn lên vẻ đẹp yêu kiều của sóng nước hơi ngả màu xanh ngọc.
Niệm Nguyệt Sơ và Lâm Khả khả để hết đồ trên bờ, chỉ mặc một bộ bikini hai mảnh rồi dần xà xuống, hòa vào dòng nước trắng xóa như mây trôi.
Niệm Nguyệt Sơ nghe nói đây là suối nước nóng trị liệu, không phải suối nước nóng thông thường nên để đảm báo hiệu quả và giữ vệ sinh cho suối nước, mọi người đến đều phải tắm sạch sẽ tại một phòng tắm được thiết kế tích hợp sau đó mới được chính thức xông hơi.
Niệm Nguyệt Sơ cùng Lâm Khả Khả dựa lưng vào thành bồn, thả lỏng cơ thể, duỗi hai tay để tự trôi trong nước.
Hơi nóng bốc lên, lỗ chân lông dãn nở, nhẹ nhàng thâm nhập vào từng tế bào mát xoa và lấy đi mệt mỏi, đau nhức.
Niệm Nguyệt Sơ cảm thấy tâm tình thật sự tốt hơn, êm dịu cuốn bay những mảnh sạn hỗn tạp trong suy nghĩ.
Sự tĩnh lặng khiến con người tập trung hơn, dễ chìm vào cảm giác nâng nâng và phiêu phiêu.
"Lâm tiểu thư, Khương tiên sinh cho mời."
Nhân viên tròn bộ đồng phục chung, lễ phép chuyển lời.
Lâm Khả Khả và Niệm Nguyệt Sơ nhìn nhau, ngầm hỏi đối phương.
"Được! Tôi biết rồi."
Lâm Khả Khả đáp lời nhân viên vẫn đang đứng chờ, dặn dò Niệm Nguyệt Sơ mình đi một chút sẽ về, sau đó theo nhân viên rời đi.
Suối nước nóng chỉ còn duy nhất Niệm Nguyệt Sơ.
Niệm Nguyệt Sơ có chút buồn, nhìn qua tấm kính khổng lồ ngắm nhìn bầu trời sao.
Hôm nay trăng thiếu chút nữa là tròn đầy, xung quanh những chấm sáng năm cánh chen chúc điểm những vệt trắng to nhỏ.
Niệm Nguyên Sơ ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn, chợt nhớ đến ba mình.
Khi cô 18 tuổi, trong một lần ngồi trên sân thượng ngắm bầu trời sao.
Ba cô đã tới bên, cùng ngắm với cô.
Đó là hai ngày sau khi cô gặp người đã cướp trái tim mình.
Cô cũng ngước nhìn lên bầu trời, ngây ngô bảo với ba mình rằng hình như cô yêu mất rồi.
Sau này vào một hôm trời đẹp như thế, cô muốn được cùng người mình yêu ngắm sao trời.
Lúc đó ba cô chỉ cười, nhìn lên trời cao, cưng chiều nói thì ra trái tim của công chúa nhỏ đã bị cướp.
Nếu thế thì sau này thay vì ngắm bầu trời sao, cô có thể rủ bạch mã hoàng tử đi ngắm cực quang.
Bởi vì người ta nói nếu dắt người yêu cùng đi ngắm cực quang, điều ước sẽ thành hiện thực.
Cô từng muốn tuần trăng mật của mình sẽ làm điều đó, cuối cùng chẳng có tuần trăng mật nào cả, chỉ có những cuộc xích mích và bạo lực lạnh mà thôi.
Niệm Nguyệt Sơ tự hỏi, nếu một lần cô có thể làm chúng, liệu điều ước có thành hiện thực? Liệu ông trời có thay đổi kết cục nhân duyên của cô?
Trong phòng đối diện, Lâm Khả Khả đang say mê ngắm nhìn cơ ngực săn chắc, đôi vai rộng Thái Bình Dương của Khương Đạt.
Không thể phủ nhận, thân hình này thật chuẩn.
Còn hơn cả tên người yêu cuz của cô.
"Em có thể đến gần hơn nhìn cho rõ."
Lâm Khả Khả ngượng ngùng, xấu hổ lảng tránh.
Hám trai thì ai chẳng có.
Cô chỉ là không muốn lãng phí cảnh đẹp thôi.
Cũng chỉ ngắm chứ đâu làm gì.
"Khương tổng anh