Bắc Lạc Hà và Dương Chí Ngôn khuyên bạn không được, trong lòng còn bán tính bán nghi sợ mọi việc đi quá xa.
"Mau thả cô ấy ra!"
Bắc Lạc Hà ra lệnh cho hai tên đang giữ Niệm Nguyệt Sơ.
Hai tên đó nhìn về phía Nhất Sở Trú, đợi chỉ thị.
Bọn chúng ăn tiền làm việc, ai trả tiền, người đó là ông chủ.
"Thả?"
Nhất Sở Trú bực tức lặp lại một chữ.
Anh ta cố ý nhấn mạnh, trầm giọng, lia mắt không vui về phía Bắc Lạc Hà.
"Cậu không thích ra chỗ khác chơi.
Hôm nay, tôi nhất định phải chơi cô ta đến chết."
Nói rồi Nhất Sở Trú cười như con dã thú, kéo áo Niệm Nguyền Sơ giật về phía mình sau đó cúi người bế phốc cô lên, bước 3 bước dài, ném thẳng Niệm Nguyệt Sơ xuống sofa nhung được làm từ Ý.
"Ai dám cản tôi thì bắt bọn họ lại, tống ra ngoài."
Nhất Sở Trú nhìn hai người bạn, cười đầy khiêu khích.
"Hai cậu cũng có thể lựa chọn chấp nhận cuộc vui hoặc cút ra ngoài."
"Mẹ nó, Nhất Sở Trú, cậu điên con mẹ nó rồi!"
"Hôm nay, làm thì nhớ tự chịu.
Bắc gia chi phạt không nhúng tay vào việc này!"
Bắc Lạc Hà và Dương Chí Ngôn lần lượt lên tiếng.
Bọn họ vừa đóng sầm cửa, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
"Gọi người đến chưa?"
"Gọi rồi nhưng có lẽ phải 20 phút nữa mới đến được.
Hôm nay không đem theo người, rút hết về phía chủ quân rồi."
"Mé! Giờ cậu xuống gọi hết người của club, tôi lập tức tìm người ở gần."
Hai người chia nhau ra, mỗi người một ngả.
Bên trong, cuộc vui vừa chính thức bắt đầu, xung quanh kẻ hóng kịch vẫn luôn phấn khích cổ vũ.
Tất cả đều là dân chơi, tâm lí có hơi vặn vẹo hơn bình thường nhưng chủ yếu là vì tò mò Nhất Sở Trú thật sự có coi trời bằng vung như lời đồn.
Nếu hắn dám chơi lớn kiểu tập thể, chứng tỏ độ ngông cuồng còn hơn cả ông trời.
Nhất lão gia lần đó để cứu được thẳng con đích tôn, phải ra mặt nhờ đến liên minh Bắc gia chi phạt, liên minh giữa ba nhà Bắc, Nhất, Dương.
Bắc gia chi phạt được coi là liên minh lâu đời và mạnh nhất ở phía Bắc, trước nay mọi thứ đều liên kết chặt chẽ, thời gian tồn tại cũng phải trên 15 năm mà sức ảnh hưởng thì gần như đứng đầu phía Bắc, là một trong 4 tứ trụ hàng đầu.
Nghe nói lần đó vì vụ của Niệm Nguyệt Sơ, Bắc gia chi phạt và mối quan hệ phía Nam xấu đi.
Dù chuyện này được giữ kín, cũng không rõ là ai đứng sau khiến Nhất lão gia phải nhờ cậy đến Bắc gia chi phạt để giúp đỡ.
Nhưng có điều, thời điểm đó việc này cũng coi như chấm dứt nước cờ nước sông không phạm nước giếng của hai bên.
Tiếng thì thào chỉ dám vang lên nhỏ nhất có thể, mọi người muốn hóng cũng hiểu cái gì nên và không nên.
Vài người chưa biết hỏi một cách kín đáo.
Trên ghế sofa, đứng chắn ở hai góc có 8 tên lực lưỡng, ánh mắt thèm thuồng nhìn Niệm Nguyệt Sơ.
Xung quanh trong các góc, rất nhiều quân của Nhất Sở Trú đứng canh.
Nhất Sở Trú bởi sự phản kháng của Niệm Nguyệt Sơ, có chút khó khăn đè cô lại.
Hắn ta không ngờ sức lực của Niệm Nguyệt Sơ lớn đến thế.
Phần khác là bình thường hắn quen mấy em ngoan ngoãn bây giờ có chút không kịp thích ứng.
Lại nói đến Niệm Nguyệt Sơ như con sư tử hoang bị kích thích, ánh mắt ngoài muốn xiên chết hắn ra thì không còn gì khác.
Một tia cam chịu cũng không có.
Phản ứng kịch liệt đến mức liều mạng.
Giống như toàn bộ lý trí rút đi, chỉ còn một con quỷ bất bất kham được tưới đẫm bởi nỗi đau chất chồng, tích tụ quá nhiều.
Niệm Nguyệt Sơ lúc này là một quả bom nhỏ đã được châm ngòi, bùm một phát, nổ tung mục tiêu.
Cô muốn hắn giết chết kẻ đã làm cuộc sống của cô khổ sở đến điên dại.
Nỗi đau hắn gây ra, trước giờ cô chưa từng quên,