Tiếng đạp cửa uy vũ như âm thanh sấm rền, kéo tất cả sự chú ý đổ đồn về một hướng.
Đem ánh sáng chiếu vào góc tối thăm thẳm.
"Con mẹ nó! Ai?..."
"Tao!"
Chỉ một chữ, Cố Thời Kha đã cho thấy con đường chết của Nhất Sở Trú ngắn đến nhường nào!
Cố Thời Kha ra lệnh, lời nói giống như thuốc súng lại như đại bác công phá, không cần quét tới bất kì ai nhưng đều làm cho những kẻ có mặt trong đây rét run.
Nhiệt độ phòng này, rõ ràng nhiều người như thế, điều hòa vừa phải như thế, lòng ai nấy đều run cầm cập.
Ban đầu bọn họ còn tự tin vui chơi hóng trà thưởng kịch bởi vì câu nói lo liệu chu toàn của Nhất Sở Trú.
Giờ ai cũng ngã ngửa vì cuộc vui nhảy biến số.
Mà biến số này lại chạy vào chữ "tử".
Nét mặt của Cố Thời Kha sắc lẹm như dao, khí thế của anh, giống như đại vương một cõi, uy nghi cao ngạo, mang theo cố áp bức hết thảy xung quanh.
Một ánh mắt quét tới, mơ hồ xay rất cả thành bã.
Rõ ràng người đàn ông này không tức giận, trên mặt chỉ những nét sương giá lạnh lẽo nhưng lại giống như một trận cuồng phong và lốc xoáy ngầm chuẩn bị cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Người của Cố Thời Kha bao vây toàn bộ người trong phòng VIP.
Không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi chóng mặt, cục diện cũng đảo chiều nhanh đến mức khiến ai nấy đều choáng váng.
Những người trên mặt mang dáng vẻ của kẻ hóng chuyện vui, giờ khắc này câm nín như hến, bề ngoài bất an, trong lòng run sợ.
Trong số họ, nhiều người không biết về giới cầm đầu bởi hầu hết là những công tử mới lớn, không thì cũng là theo bạn bè từ chỗ quen biết với Nhất Sở Trú mà tham gia.
Bây giờ không hẳn ai cũng rõ những nhân vật vừa xuất hiện có xuất thân thế nào, chỉ biết người đàn ông vừa đạp cửa bay vào kia, anh không hề tầm thường.
Cũng không có ý để yên chuyện này.
Cố Thời Kha tức giận, đạp Nhất Sở Trú một đạp văng ra xa kéo theo sự né tránh hoảng loạn của đám người phía sau.
Anh lạnh lùng nhìn Nhất Sở Trú đang co rúm người, nằm bẹp trên mặt đất, tỏa ra ẩn tức bức người.
Rõ ràng Nhất Sở Trú đã chọc vào vảy ngược của người đàn ông này.
Niệm Nguyệt Sơ bất động nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo, gương mặt nhắm nghiền tím tái, mồ hôi úa ra, xanh xao cực độ.
Đến mức người ta chỉ cần nhìn gương mặt ấy cũng đủ biết cô đau đến nhường nào.
Cố Thời Kha phủ áo vest lên người cô, ánh mắt lướt qua bàn tay đã hằn đỏ dấu giày trên màu trắng nõn của da, lại nhìn qua một bên má sưng phồng đến đáng thương, sau cùng kín đáo lướt qua người cô, âm thầm kìm chế sự tức giận.
Anh cúi người muốn bế cô lên nhưng lại nhận được cái nhích người né tránh trong vô thức của cô.
"Ngoan, rôi đến cứu em!"
Niệm Nguyệt Sơ mím chặt đôi môi khô khốc, vẫn luôn phản kháng theo phản xạ tự nhiên.
Cố Thời Kha lòng cuộn trào bão tố.
Anh