Niệm Nguyệt Sơ kí hai đơn, một đơn ly hôn chính thức, một đơn là dự phòng.
Cô đến Cố gia chỉ có một tờ giấy chứng nhận danh phận, không đám cưới không lễ hỏi.
Lúc ấy cô nghĩ rằng sau từng ấy thời gian, cô có thể chinh phục được trái tim sắt đá bên trong anh.
Cô muốn anh tự nguyện tổ chức hôn lễ cho mình.
Tiếc quá, ước nguyện khó thành!
"Mẹ, con trở về rồi! Không phải con bị đuổi đâu, là con chủ động bỏ chồng đấy.
Từ giờ con sẽ ăn sâu bám rễ ở đây chăm sóc cho mẹ."
Người khác thì sẽ khóc còn cô vẫn đủ tâm trạng để đùa được nè.
Cô mạnh mẽ mà đúng không?
"Có đau lòng không?" Hà Lam Thu nhìn con gái, hốc mắt đỏ lên.
"Con không sao, chỉ buồn một chút." Niệm Nguyệt Sơ bấm mạnh vào lòng bàn tay.
Cô không thể khóc.
Mẹ cô mất đi ba đã rất đau khổ, bây giờ cô thế này, bà chắc chắn sẽ đau lòng thêm.
"Về rồi thì ở đây thôi.
Sau này hai mẹ con ta nương tựa!"
Trợ lý Lan âm thầm quan sát sắc mặt người đàn ông phía trước, chỉ muốn lắc đầu.
“ Cố tổng! Có những thứ mất đi là mất thật đấy!"
Lan Chi quan sát nét mặt anh, chỉ biết lắc đầu tiếc nuối.
Lần này có lẽ Niệm Nguyệt Sơ thật sự buông tay.
Cô nhìn ra được điều đó.
Một người đến giới hạn, mọi thứ sẽ nhẹ như lông hồng, lời thốt ra cũng chẳng còn đắn đo suy nghĩ! Cố tổng, sau này đừng hối hận! Bởi vì anh muốn quay lại, con đường gian nan như đi bộ từ Châu Á sang châu Âu đấy.
Cánh cửa vừa đóng một lần nữa được mở ra.
Lần này là luật sư riêng của Cố Thời Kha.
Hai người ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc.
Luật sư cười xã giao, lấy ra một phong thư A4 màu vàng, đặt trên bàn ở vị trí của anh.
“Cố tổng, theo lời Niệm tiểu thư, đây là đơn ly hôn cô ấy gửi ngài.”
Cố Thời Kha liếc qua luật sư, lấy ra tờ giấy giá trị nhất bên trong.
Xem xét và đánh giá,quả thật một bên đã có chữ kí của cô.
Lần này, cô không lừa anh?!
“Cố tổng, ý anh thế nào?” – Luật sư vẫn giữ thái độ ôn hòa, giọng ổn định lên tiếng.
"Cô ấy nói gì không?" -Cố Thời Kha hỏi.
Không hiểu sao anh cảm thấy rối bời trong lòng.
giống như có thứ gì đó rơi vỡ, để lại cảm giác mất mát vô hình.
"Niệm tiểu thư nói cô ấy không nhận gì cả, cũng không làm phiền anh nữa.
Chiếc nhẫn kết hôn cô ấy để ở biệt thự."
Cố Thời Kha đặt bút kí.
Luật sư gật đầu coi như đã hiểu, nhìn anh mỉm cười.
“Tôi sẽ giải quyết nốt phần còn lại.
Cố tổng cứ yên tâm.”
Luật sư tiếp nhận lại phong thư, cất vào trong cặp, đứng dậy, chào Cố Thời Kha.
Trước khi ra khỏi cửa, ông ngoái đầu lại, như có như không, bâng quơ lên tiếng.
“Cố tổng, lần đầu thấy anh do dự đấy! Tôi cứ nghĩ anh phải rất vui cơ!"
Trong đầu Cố Thời Kha xoẹt qua một dòng điện.
Anh chỉ lưỡng lự trong vài giây, người đàn ông kia vẫn nhìn ra được, điều này làm anh không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng vì sao anh do dự?
Trái tim Cố Thời Kha bỗng đau nhói, giật thót như bị rút gân trong cơ thể.
Cảm xúc của anh, bỗng vì cô mà trở nên rối loạn, phức tạp.
Nếu là anh của lúc trước, chắc chắn đặt bút không chần chừ, thậm chí còn mong đợi.
Nhưng anh của hiện tại, mọi thứ không như trong tưởng tượng.
Đây chẳng phải điều anh mong muốn nhất hay sao? Cô đáp ứng, anh lại thiếu vắng trong lòng.
Cố Thời Kha thầm nhắc nhở bản thân, điều chỉnh tâm trạng.
Cô không là gì cả, không cần để tâm đến.
Cùng lắm qua vài hôm, tất cả sẽ trở về trạng thái bình thường.
Sự hiện diện của cô, không quan trọng với anh.
Niệm Nguyệt Sơ chỉ ra ngoài đúng lúc ăn cơm còn lại đều ở lỳ trong phòng.
Buổi chiều khi Lâm Khả Khả, bạn thân của cô chạy tới, mọi thứ đều bình thản như không có gì, giống như Niệm Nguyệt Sơ chỉ thay đổi không khí.
Lâm Khả Khả hỏi cô, lòng sốt ruột không thôi.
Niệm Nguyệt Sơ nhẹ nhàng nói ra một câu, ngắn gọn hàm súc rằng cô và Cố Thời Kha chính thức là người dưng.
Lâm Khả Khả không tin, đợi khi Niệm Nguyệt Sơ lần nữa khẳng định mới thật sự cho rằng cô nói thật.
Nhìn bộ dáng Niệm Nguyệt Sơ bình thường như nước trong trong ao, cô lo lắng đến đảo lộn tim gan.
"Niệm Nguyệt Sơ, tôi đưa bà ra ngoài đi dạo nhé? Cùng lắm chỉ là không còn quan hệ, chúng ta rồi sẽ gặp người tốt hơn thôi.
Đừng buồn.
Chúng ta rồi sẽ gặp người yêu thương chúng ta thật lòng."
"Yên tâm, tôi không sao."
"Niệm Nguyệt Sơ, trở về bình thường đi mà.
Trở về bình thường đi! Bà như này tôi sẽ sợ đấy.
Bà còn có tôi và bác gái luôn bên