Khi Niệm Nguyệt Sơ thức dậy, mọi thứ có khác một chút vì hôm qua cô mới sửa sang lại căn nhà nhưng chào đón cô không phải là sự tươi mới của màu xanh lá đáng yêu mà là một cái đầu màu đen đang ngồi dưới sàn nhà, nhìn cô đầy chăm chú ở khoảng cách gần.
Niệm Nguyệt Sơ bị dọa cho đau tim, theo phản xạ tự nhiên vơ đại cái gối đập lấy đập để mà người đó được cái cũng không kêu gì.
Cô thì đập còn anh thì như bao cát để cô trút giận.
Niệm Nguyệt Sơ đập vài phát cũng nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng ngừng tay.
Trộm thì không thể nào thế này được, khéo khi người bị xử còn là cô mới đúng.
Anh ta...Sao như hạt thóc vậy? Niệm Nguyệt Sơ mất đủ số nơ ron thần kinh thì cũng nhớ ra hôm qua mình có đem một người đàn ông lạ về.
Nghĩ vậy đột nhiên cô tỉnh cả người, ú ớ lên tiếng.
"Anh...Anh là cái người hôm qua va tôi?"
Không! Cô không nên đặt câu hỏi vô dụng như thế.
Trong nhà này, ngoài cô và anh ta thì còn ai vào đây được? Qua va đập não trấn động nên lú mất rồi.
"Có thế lùi ra một chút không?"
Niệm Nguyệt Sơ cẩn thận hỏi anh.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, không trả lời nhưng cũng làm theo.
Niệm Nguyệt Sơ có cảm giác anh ta hình như sợ cô, còn mang theo một thái độ đề phòng cực cao.
Niệm Nguyệt Sơ bĩu môi, rốt cuộc ai mới nên đề phòng ai đây?
"Hôm qua anh va vào tôi, bất tỉnh nên tôi đành đưa anh về nhà tôi.
Ừm...!"
Niệm Nguyệt Sơ đúng lúc bí bách thì bụng anh ta reo lên tiếng kêu.
Niệm Nguyệt Sơ mừng rỡ, liền nói:
"Đợi tôi chút, tôi làm vệ sinh xong, tôi sẽ nấu đồ ăn cho anh được không?"
Nhắc đến vụ này, cô bỗng nhiên nhìn người đàn ông trước mặt đánh giá.
Hình như anh chưa làm vệ sinh cá nhân.
Niệm Nguyệt Sơ chuẩn bị hỏi anh, đại não lập tức nhanh nhậy.
Đây là nhà cô, anh sao tự tiện được chứ.
Haiz! Cô lần đầu còn bỡ ngỡ quá!
Niệm Nguyệt Sơ vui vẻ nói với anh:
"Tôi đưa anh ra nhà vệ sinh phụ nhé, đợi chút.", Niệm Nguyệt Sơ xuống giường, mở tủ lấy ra một bộ quần áo nam của ba mình, đưa về phía anh từ từ giải thích, "Anh mặc tạm vậy.
Đợi tí có gì chúng ta tính sau được không?"
Người đàn ông dò xét cô, một lúc sau đưa cánh tay run rẩy ra nhận lấy.
Niệm Nguyệt Sơ lúc ấy mới biết thì ra anh gầy hơn cô tưởng tượng nhiều, gầy đến mức trơ xương.
Có vẻ như gặp phải điều gì đó không tốt.
Niệm Nguyệt Sơ hỏi anh ta, nhận được câu trả lời biết làm mới yên tâm về phòng.
Cô vệ sinh cá nhân nhanh chóng, vào bếp xem có đồ gì ăn được không.
Người đàn ông cũng ra ngay sau đó, anh đứng ở giữa lối đi, dường như đang tìm kiếm điều gì.
Niệm Nguyệt Sơ lên tiếng: "Anh tìm tôi sao?"
Người đàn ông vẫn không đáp, nhìn cô như trả lời "có" rồi đứng yên như trời trồng.
Niệm Nguyệt Sơ có phần bất lực với anh và bất lực luôn cả với tính lười của bản thân.
Cô nhìn tủ lạnh trống trơn, đưa mắt về phía anh rồi lại nhìn về phía tủ lạnh.
Vài lần như