Niệm Nguyệt Sơ ngồi vào bàn ăn, nhìn qua những món được bày biện trên bàn, đơn giản mà tinh tế.
Cô khẽ nhìn anh, thầm nghĩ về mùi vị của những món ăn.
Tuy cô thấy đẹp mắt nhưng cảm giác mong chờ thú thật là không cao.
Niệm Nguyệt Sơ chợt nghĩ đến khung cảnh của một bàn ăn tương tự, cũng từng có một người với ánh mắt cực kì mong chờ như thế.
Hồi đó cô nấu ăn, dành hết công sức cả mấy ngày thử đi thử lại, đến lúc ra được thành quả, háo hức đến độ từng món đều nâng niu trân trọng như bảo bối.
Có lẽ lúc ấy bị mật ngọt của tình yêu làm mất cảm giác thật, mọi thứ đều thấy rất ngon, chỉ đến khi bị dội một gáo nước lạnh mới biết món ăn của mình dở tệ trong lòng người ta thế nào.
Niệm Nguyệt Sơ không muốn Mục Tang cũng buồn như cô của lúc đó, lòng lén điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười nói một câu khen ngợi.
"Nhìn thật ngon!"
Người đàn ông to xác cười híp mắt, không ngờ chỉ một câu của cô cũng có thể làm anh vui vẻ đến thế.
Anh đợi cô ngồi xuống, học cô gắp các món mỗi món một ít.
Niệm Nguyệt Sơ không từ chối, mỗi lần anh gắp đều cười trong trẻo.
Trước cái nhìn chăm chú, từng chút từng chút thử lần lượt các món.
Niệm Nguyệt Sơ ngạc nhiên mở to mắt với anh.
Hóa ra những món này thật sự ngon! Niệm Nguyệt Sơ thoáng chốc cảm thấy như mình vừa trút bỏ được gánh nặng lại mang tới sự xúc động nhè nhẹ và cảm giác ấm áp đã lâu nguội lạnh.
Thật giống không khí của một gia đình mà cô từng ao ước!
Niệm Nguyệt Sơ hơi nghiêng mặt sang một bên để nước mắt chảy ngược vào trong.
Hốc mắt mênh mang một tầng nước mỏng và những tia máu đỏ hơi vằn lên.
"Sao thế?"
Sự lo lắng hớt hải trong lời nói giữa không gian như đem mọi thứ lạnh lẽo hóa thành nhiệt độ ấm nóng, lại rất dễ chạm tới trái tim luôn cố che giấu sự mỏng manh dễ vỡ.
"Không có gì."
Niệm Nguyệt Sơ cố bình ổn tâm trạng, mỉm cười với anh nhưng khó làm thanh âm từ trong họng bình thường như cũ.
Cô đem tay, gạt đi một chút mặn mặn bên bờ mí mắt, tiếp tục cười ngây ngốc với anh.
"Chúng ta ăn thôi.
Để lâu đồ ăn sẽ nguôi mất."
Niệm Nguyệt Sơ thúc giục anh, vừa cười vừa gắp đồ ăn.
Trong mắt vẫn còn long lanh.
Thật không ngờ một kẻ ngốc nấu năn cho cô cũng có thể làm cô vừa buồn vừa vui.
Hoặc cũng có thể vì anh như thế, cô biết anh sẽ không tổn thương cô, đối với cô ít nhất luôn là sự bấu víu thật lòng nên bức tường thành dày đặc gai góc cũng bớt đi cảnh giác.
Hoặc là sự sắp đặt của cuộc đời để anh biết cách đúng thời điểm chạm tới những yếu điểm trong cô.
"Mục Tang, sau này anh nhớ lại sẽ quên tôi phải không?"
Niệm Nguyệt Sơ biết câu hỏi ấy ngu ngốc đến nhường nào.
Cô chẳng phải đã luôn có sẵn đáp án? Nhưng đôi khi nỗi niềm vô thức khiến những suy nghĩ trong lòng bộc phát bất ngờ.
Cô ngăn không được, nói xong lại có phần hối hận.
"Được rồi, phải mau ăn thôi đồ ăn nguội là không ngon nữa."
Niệm Nguyệt Sơ vội cắt lời anh.
Cô sợ cô nghe được câu trả lời sẽ khiến bản thân khó thích ứng.
Có những sự thật trần trụi, tâm khảm biết rõ nhưng vẫn sợ hãi không dám đón nhận.
Mục Tang hơi cụp mắt, buồn buồn nhìn cô.
Anh chỉ muốn nói anh sẽ không quên đâu, anh luôn nhớ tên cô.
Bầu không khí lúc đầu nghẹn ngào, sau đó chỉ là sự im lặng.
Tuy không ngột ngạt nhưng lại xa cách lạnh lẽo.
Buổi chiều hai người cũng không giao tiếp với nhau được mấy câu.
Đoạn hội thoại duy nhất giữa