Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó đặt quần áo trong tay xuống, chần chừ một chút mới đứng dậy, cất bước ra khỏi phòng.
Cô vừa đến phòng khách đã thấy bóng dáng đang đứng ở lối vào, cô sửng sốt, không phải là Cố Khiết Thần, mà là… cô Lâm?
Hứa Tịnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì từ lúc cô vào ở chung cư này, ngoài Cố Khiết Thần ra thì chưa có ai từng đến đây, sao đột nhiên cô Lâm lại tới?
Cô Lâm nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, dường như không nghĩ rằng cô đang ở nhà, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười: “Cô chủ, cô xuất viện rồi sao?”.
Cô ấy vừa nói vừa thay dép lê, sau đó xách vali của mình vào, đầu tiên là cung kính hỏi thăm Hứa Tịnh Nhi, rồi mới giải thích lý do mình đến đây: “Cô chủ, là ông chủ phái tôi đến chăm lo cuộc sống của cậu chủ và cô, sau này tôi sẽ ở đây”.
Thực ra lúc nhìn thấy vali của cô Lâm, trái tim Hứa Tịnh Nhi đã đập thình thịch, có dự cảm không lành, không ngờ… đúng là như vậy thật.
Nếu căn chung cư chỉ có cô và Cố Khiết Thần ở, thì Cố Khiết Thần có về nhà hay không cũng không quan trọng, dù sao cô cũng chẳng quan tâm.
Nhưng nếu cô Lâm đến ở, thì cô phải ra vẻ hôn nhân hạnh phúc trước mặt cô ấy, nếu không ông cụ Cố sẽ biết trước kia cô và Cố Khiết Thần chỉ giả vờ diễn kịch trước mặt mình, vậy thì ông cụ sẽ rất thất vọng và đau lòng…
Nói cách khác, cô Lâm là được ông cụ Cố phái tới để giám sát cô và Cố Khiết Thần.
Tuy ông cụ Cố có ý tốt, nhưng đối với cô lại là áp lực to lớn…
Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi còn không nặn ra được nụ cười, sợ cô Lâm nhìn ra điều gì khác lạ, cô vội vàng cúi đầu, vén tóc bên mai, để che đi vẻ mặt của mình.
“Vậy à… Ông nội có lòng rồi…”
Nhưng cô Lâm đã theo ông cụ Cố lâu như vậy, tuy thỉnh thoảng bị ông cụ Cố khinh bỉ, nhưng cô ấy tẩm ngẩm tầm