Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

154: Anh Muốn Làm Gì


trước sau

Chương 154:


Thời gian này, Cố Khiết Thần đều về rất sớm, cho nên tầm này thấy Cố Khiết Thần về, đôi mắt Hứa Tịnh Nhi ánh lên chút vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.

Anh bước vào, đứng đó, chiếc thang máy đang rộng rãi đột nhiên trở nên chật chội, lại thêm vẻ lạnh lùng toát lên từ khắp người anh, Hứa Tịnh Nhi bất giác né tránh, cách xa anh ra chút.

Cũng không biết là ai đã làm anh tức giận, nhưng cô cũng không muốn làm bia đỡ đạn.

Thang máy từ từ đi lên, ánh mắt của Hứa Tịnh Nhi chỉ nhìn vào các con số 1, 2, 3… rõ ràng thời gian rất ngắn nhưng cô lại cảm thấy lâu vô cùng.

Thang máy “ting” lên một tiếng, tới tầng cần đến, cửa thang máy mở ra.

Hứa Tịnh Nhi thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.

Cô Lâm thấy hai người, người vào nhà trước người vào nhà sau, còn tưởng hai người ra ngoài ăn bữa tối lãng mạn như cô ấy đã nghĩ, nên mỉm cười nhìn, không làm phiền hai người họ nữa, cô ấy cũng đi về phía phòng của mình.

Sự quan tâm của cô ấy khiến Hứa Tịnh Nhi có hơi hoang mang, cô cũng đâu muốn đi một mình với Cố Khiết Thần đâu… cô Lâm, cô ra đây, chúng ta cũng nói về lý tưởng của cuộc sống nào!
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, cô Lâm chỉ để lại một bóng lưng vô tình, sau đó đóng cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi đành thay giày, rồi nhảy vào phòng ngủ, cầm lấy đồ ngủ và nội y chạy vào trong phòng tắm đóng chặt cửa lại trước khi Cố Khiết Thần đi vào.

Tắm táp, tẩy trang, rửa mặt, đắp mặt nạ, còn dùng máy mát xa mặt đưa lên mặt di vài đường, khi đi ra thì cũng hơn một tiếng trôi qua.

Cô nghĩ Cố Khiết Thần chắc cũng đã nguôi cơn bực tức rồi nhỉ.

Ai ngờ Cố Khiết Thần không hề vào trong phòng ngủ, chắc là đến phòng làm việc, con tim căng thẳng của Hứa Tịnh Nhi có hơi bình tâm lại, ngồi trước bàn trang điểm, vừa bôi kem dưỡng da, vừa nghĩ đến việc cô muốn nhanh chóng xác nhận thời gian phỏng vấn, dù sao những thứ như tin tức thì phải nắm bắt từng giây! Ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì chứ!
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân, Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn qua gương, thấy Cố Khiết Thần chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm đi vào, cô sững sờ, thì ra không phải anh đến phòng làm việc để giải quyết công việc mà là đi tắm sao?

Có lẽ là bộ dạng lanh lùng của anh khiến cô không đoán được gì cả, lúc nào cũng cảm thấy có gì đó bất an, cô thu lại những dòng suy nghĩ về công việc, nhanh chóng đi đến bên giường, vén chăn ra rồi nằm xuống.

Cô lúc nào cũng nằm phía bên đó, quay lưng về phía Cố Khiết Thần, rồi nhắm mắt lại.

Những ngày này tuy cô nằm cùng giường với Cố Khiết Thần, nhưng đều là việc ai người nấy ngủ, cho nên cô nghĩ đi ngủ thì sẽ không phải đối diện với anh.

Phụp một cái, đèn trong phòng đã tắt, Hứa Tịnh Nhi nghe thấy Cố Khiết Thần từng bước đi về phía giường, lật chăn ra và nằm xuống, tất cả đều giống như mọi lần, căn phòng nhanh chóng chìm vào yên lặng.

Hứa Tịnh Nhi khẽ thở phào một hơi, cơ thể thỏa mái hơn hẳn, đang định chìm vào giấc ngủ thì một giây sau, cô cảm thấy có một cánh tay ôm qua vai cô.

Mắt cô bừng mở, còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể cô đã bị một lực của đàn ông lật người cô lại, Cố Khiết Thần trong bóng tối giống như con báo săn mồi vậy, quay mạnh người sang, đè chặt cô ở phía dưới, đôi mắt đen nhìn chằm chằm về phía cô, như thể đang nhìn một con mồi vậy!
Hứa Tịnh Nhi bất giác nuốt nước miếng, cô vẫn quá lơ là…
Hai tay cô nâng lên theo phản xạ, đẩy ngực anh lên, giọng nói đã trở nên run run: “Cố Khiết Thần, anh muốn làm gì hả?”.


Chương 155:

Trong bóng tối, cô như thể nghe thấy tiếng cười khẩy coi thường của Cố Khiết Thần, nhưng lại như thể không nghe thấy gì, sau đó anh lên tiếng với chất giọng lạnh tanh nhả ra hai chữ “làm tình!”.


Nói dứt, Cố Khiết Thần hôn chặt lên môi cô, nuốt gọn tất cả những lời mà cô muốn từ chối, còn hai tay cô cũng bị hai tay anh kìm chặt, ấn lên phía trên đầu.


Cơ thể nam nữ có đặc thù riêng, Cố Khiết Thần có ưu thế tuyệt đối

về thể lực, cho dù Hứa Tịnh Nhi có dùng hết sức để vùng vẫy thì vẫn chỉ như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chặt chém.


Sợ hãi và ám ảnh chi phối cô, cơ thể cô trở nên cứng đơ và lạnh toát…


Cố Khiết Thần như thể cảm nhận được, động tác hơi chững lại, ánh mắt đen nhìn xuyên qua bóng tối, nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt của cô.


Cho dù Hứa Tịnh Nhi biết tối như vậy Cố Khiết Thần chưa chắc có thể nhìn thấy được thần sắc của cô, nhưng cô cũng không muốn để anh nhìn thấy sự yếu ớt của cô, cô không nhìn anh, cắn chặt môi dưới để bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.


Trong lòng cô biết rõ, ngày nào cô và Cố Khiết Thần chưa ly hôn thì ngày đó cô vẫn không thể tránh khỏi chuyện này, thôi vậy, coi như bị chó cắn cho xong!


Cô nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân nghĩ về chuyện khác, nghĩ về buổi phỏng vấn, nghĩ về số tiền thưởng mà cô sắp nhận được…


Cằm cô bị bóp chặt, anh cố muốn để mặt cô nhìn thẳng lên, Hứa Tịnh Nhi mở to mắt ra, anh lại hôn tiếp, chỉ là lần này không mạnh như lần trước, không đơn giản chỉ là xả bức bách, mà là nhẹ nhàng – liếm – từ từ – mút, dần dần tấn công vào ý thức của cô.


Hứa Tịnh Nhi không đề phòng được, bị hôn bởi một nụ hôn dịu dàng đến bất ngờ, cô dần dần thở gấp, ánh mắt đê mê, đầu óc bắt đầu trở nên trống rỗng…


Kết thúc lần một, Hứa Tịnh Nhi nằm ở đó, mới thở được vài hơi lại bị Cố Khiết Thần kéo tới rồi đè lên người cô, lại tiếp tục một hồi lâu.





Kết thúc lần hai, cô đã mệt đến mức nằm bẹp trên giường, ngực phập phồng thở dốc, Cố Khiết Thần ngồi dậy bế cơ thể mềm nhũn của cô vào trong phòng tắm, sau khi hai người tắm sạch sẽ xong mới lại bế cô quay trở lại giường.


Cho dù Hứa Tịnh Nhi không thể mở nổi mắt nữa, cô hít sâu một hơi, vẫn cố gượng dậy, đưa tay ra kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một viên thuốc tránh thai.


Cố Khiết Thần đưa mắt tới, ánh mắt chững lại.


Cảm nhận được ánh nhìn của anh, Hứa Tịnh Nhi quay đầu sang nhìn anh một cái, sau đó giơ viên thuốc trong tay lên, giọng nói dửng dưng hơi khàn: “Anh yên tâm, những gì anh nói tôi không bao giờ quên đâu”.


Trái tim Cố Khiết Thần thắt chặt, ánh mắt trở nên tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Tịnh Nhi, vì vừa mới làm chuyện đó xong nên khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ, chỉ là trong mắt cô không chút gợn sóng, như biển sâu đã chết.


Một chỗ nào đó trong tim anh như thể bị cắn một phát đau nhói, anh mấp máy môi định nói ra gì đó.


Hứa Tịnh Nhi lại lên tiếng trước: “Tôi giống anh, cũng không muốn giữa chúng ta có một mối liên hệ không cần thiết!”.


Chuyện giữa hai người họ đã kết thúc từ ba năm trước, cuộc hôn nhân vô nghĩa này chắc chắn sẽ khiến họ chia tay, cô không muốn để một sinh linh bé nhỏ vô tội bị kéo vào theo.


Sự kết tinh của tình yêu, chỉ có hai người yêu nhau mới xứng đáng có được!


Hứa Tịnh Nhi không nhìn anh nữa, đưa thuốc vào miệng, uống nước rồi nuốt xuống một cách dứt khoát!


Bàn tay anh đưa ra muốn ngăn cô đã hẫng lại giữa khoảng không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện