Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 230-231


trước sau

Chương 230:


Hứa Tịnh Nhi không đỡ được thế tấn công hừng hực của anh.

Tay chân cô dần mềm nhũn.

Đến cuối cùng cô cứ thế mềm xụi trong lòng anh.

Sau đó cô còn cảm nhận được cơ thể anh dần dần thay đổi.
Những vết thương trên người cô cũng không chịu nổi sự mạnh bạo của anh.

Cô cũng không muốn gia tăng thêm thương tích trên cơ thể mình nữa.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để ngăn Khiết Thần thì anh đột ngột dừng lại.

Một giây sau hai tay anh đang ôm bỗng đẩy cô ra.
Hứa Tịnh Nhi mất thăng bằng, ngã bịch xuống ghế.

Cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Đôi mắt âm u của Khiết Thần giống như một hố đen xoáy tròn.

Hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng đèn nén ham muốn đang trỗi dậy.
Việc anh tin Hứa Tịnh Nhi không có nghĩa là anh cảm thấy hài lòng với hành động của cô.
Vì sự nũng nịu đó của cô chỉ được dành cho anh mà thôi.
Nụ hôn anh dành cho cô vốn là muốn trừng phạt.

Nhưng anh đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của người con gái này.


Anh hôn cô và cứ thế bị mất kiểm soát.

Hơn nữa, giờ người cô ấy còn toàn là vết thương…
Anh không nỡ chạm vào cô.
Khiết Thần nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cơn dục vọng nhạt dần trong mắt.

Anh quay trở lại dáng vẻ điềm đạm, lạnh lùng.

Sau đó anh cất bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Hứa Tịnh Nhi đơ người mất một phút.

Cô chớp chớp mắt, khẽ sờ bờ môi hơi sưng lên.

Cô cảm thấy hơi đau.

Cưỡng hôn xong chẳng nói gì, cứ thế quay ngoắt đi.

Đúng là…đồ thần kinh.
Không tin thì ngược đãi, mà tin cũng ngược đãi.

Thật tức chết đi được.
Hứa Tịnh Nhi không buồn uống nước nữa.

Cô ôm máy tính, mở google ra và nhập dòng chữ: “Những cách khiến chồng chết sớm một chút? Gấp.
Cô ấn tìm kiếm và bỗng thất kinh.
Thật không ngờ…có nhiều người lại muốn chồng chết như vậy cơ à…Không phải chỉ có một mình cô.

Hứa Tịnh Nhi như cá gặp nước.

Sau khi giãi bày hết với chị em trong nhóm thì tâm trạng của cô thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, cô lẳng lặng xóa đi nội dung tin nhắn.

..Nhỡ đâu Khiết Thần vô tình nhìn thấy thì người phải chết chắc chắn là cô…

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Tịnh Nhi bèn bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để phản công.
Mỹ Kỳ và Dung Vương cấu kết với nhau.

Với mục tiêu bao năm qua Mỹ Kỳ luôn muốn chèn ép cô thì có lẽ cô ta không chỉ vì giúp Dung Vương mà mục đích cuối cùng là muốn nhân chuyện này hạ gục Tịnh Nhi, giẫm cô dưới chân.

Vậy thì cái vị trí thứ hai mà cô ta phải đứng bao năm qua bỗng được đổi thành vị trí thứ nhất.
Vì vậy, cô ta tung tin tức này ra chỉ mới là bước đầu.

Nếu cô ngồi chờ chết thì bước thứ hai của Mỹ Kỳ sẽ khiến cô càng thê thảm hơn.
Hứa Tịnh Nhi lướt facebook một lúc.

Trên tất cả các diễn đàn đều là những lời chửi rủa cô.

Không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên những điều này đối với cô mà nói là chuyện nhỏ.

Có ai độc mồm độc miệng được bằng Khiết Thần thì cô sẽ phục người đó sát đất.
Cách tốt nhất bây giờ vẫn là triệu tập những người bị hại.

Chỉ cần bọn họ đồng ý đứng ra tố cáo, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra.

Vậy thì nội dung thông báo chứng minh sự trong sạch của Dung Vương và bài báo đưa tin của Mỹ Kỳ sẽ tự động bị vạch trần.
Do sự việc xảy ra đột ngột lúc chiều mà cô không thể gặp mặt những người bị hại.

Cô chộp lấy điện thoại, nhắn tin cho từng người giải thích tình hình.
Cô nhanh chóng nhận được hồi đáp.

Bọn họ đều thông cảm với cô.
Nhưng ngay sau đó, thông tin mà họ gửi tới khiến Hứa Tịnh Nhi phải tối sầm mặt.

Chương 231:

Bọn họ đều từ chối ra mặt.


Dù sao họ cũng là những cô gái bình thường, tuy là người bị hại nhưng người đời vẫn rất hà khắc và bất công với phụ nữ. Nếu chuyện bọn họ bị xâm hại lộ ra ngoài, bọn họ sẽ phải hứng chịu đủ những ánh mắt khác nhau, không thể có cuộc sống bình thường được nữa.


Lúc đầu họ đồng ý là tưởng rằng có cơ hội bắt được Dung Vương, nên mới có dũng khí bóc phốt tên súc sinh này. Nhưng bây giờ xem ra, không những không bắt được anh ta, mà nếu bọn họ đứng ra lên tiếng, thì có lẽ người khác cũng sẽ bôi nhọ bọn họ, nói họ quyến rũ Dung Vương.


Bọn họ không dám làm việc mạo hiểm này, nên chỉ có thể gửi lời xin lỗi đến Hứa Tịnh

Nhi.


Hứa Tịnh Nhi bất đắc dĩ lắm, nhưng cũng có thể hiểu được… Không phải ai cũng có thể bất chấp mà ra mặt, hiện thực chính là như vậy, vừa vô tình vừa tàn khốc.


Cô không cố thuyết phục bọn họ nữa mà tôn trọng quyết định của họ.


Như vậy cô sẽ mất đi vũ khí phản kích, nếu không tìm được chứng cứ xác thực, Dung Vương sẽ lật được thế cờ, Chu Mỹ Kỳ cũng sẽ nhân đó mà bôi nhọ cô, cô đừng mong có thể tiếp tục làm việc trong giới tin tức.


Quả nhiên tiền của nhiệm vụ cấp A không dễ kiếm chút nào.


Hứa Tịnh Nhi day ấn đường, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Mấy phút sau, cô mở mắt, khóe môi dần nhếch lên, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc bén.


Nếu Hứa Tịnh Nhi cô bị Chu Mỹ Kỳ hạ gục dễ dàng như vậy, thì đã không chèn ép được cô ta nhiều năm như vậy.


Ngây thơ, trẻ tuổi!


Hứa Tịnh Nhi ngồi thẳng người, mở email ra, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, viết một email gửi cho cấp trên đại nhân.


[Cấp trên đại nhân, anh có thể điều tra được thân phận của người nặc danh báo tin cho anh không?] Sở dĩ cô nghĩ đến người này là vì cô đoán, người nặc danh báo tin này cũng là một trong số những người bị hại. Cô ấy chọn gửi tin cho tạp chí Z chính là muốn vạch trần bộ mặt thật của Dung Vương trước công chúng, cũng như lấy lại công bằng cho bản thân.





Nếu cô ấy đã đưa ra lựa chọn như vậy, nghĩa là vẫn có dũng khí nhất định. Nếu cô có thể tìm được cô ấy, có lẽ sẽ có cơ hội thuyết phục được cô ấy ra mặt.


Đương nhiên cũng có khả năng khác, nhưng cô sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nào, đây là sự tự giác của người làm tin tức như cô.


Năm phút sau, cấp trên đại nhân trả lời email.


Anh ta gửi thẳng tư liệu của người kia cho cô, còn tiện thể khen cô một câu: [Cô phản ứng còn nhanh hơn tưởng tượng của tôi đấy, cô bé thông minh].


Hứa Tịnh Nhi có chút ngạc nhiên.


Tuy trước giờ cấp trên đại nhân không tiếc lời khen ngợi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta khen cô là cô bé thông minh… cô bé… cảm giác yêu chiều một cách khó hiểu.


Tầm tuổi này của cô chắc cũng không được coi là cô bé nữa rồi, lẽ nào cấp trên đại nhân là một ông lão?


Trong đầu Hứa Tịnh Nhi không khỏi hiện lên một ông lão dáng vẻ râu tóc bạc phơ, cô không nhịn được phì cười.


Ha ha, làm việc thôi, làm việc thôi! Hứa Tịnh Nhi nghiêm mặt, mở tư liệu được gửi tới ra. Lúc nhìn thấy bức ảnh kia, cô bỗng có cảm giác quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.


Đến khi đọc lý lịch cá nhân, bỗng chốc cô gái trong ảnh và người phụ nữ cô gặp ở ngoài đời hòa vào làm một.


Lần này thì cô ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, bởi vì quả thực nằm ngoài dự đoán của cô.


Trời đất ơi… là cô ta sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện