Hứa Tịnh Nhi nhìn vẻ mạnh mẽ của cậu em thì cảm thấy ấm lòng.
Cô đưa tay xoa đầu Triển Vọng, cười nói: “Chị đâu có bận tâm.
Người bận tâm nhiều hơn là em đúng không!”
“Đương nhiên rồi! Ai bảo chị là gái mà em yêu thương nhất cơ chứ!”, Hứa Triển Vọng đáp lại chẳng chút đắn đo.
Người khác động vào đầu là cậu sẽ nổi đóa lên.
Thế nhưng Hứa Tịnh Nhi động vào thì cậu còn đặc biệt khom xuống bằng tai chị để chị xoa.
Hứa Tịnh Nhi bật cười trước hành động của cậu.
Cô vỗ nhé: “Người khác là bảo bối của mẹ, còn em là bảo bối của chị”.
Hứa Triển Vọng hai tay ôm mặt giống như một đóa hoa.
Cậu còn chớp chớp mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Vậy em có phải là người đàn ông chị yêu nhất không?”
“Vâng!”, Hữa Tịnh Nhi gật đầu không chút do dự.
Hứa Triển Vọng hỏi với: “Không lừa em chứ.
Người mà chị yêu nhất là em chứ không phải Khiết Thần?”
Hứa Tịnh Nhi kiên định: “Là em!”
Thế nhưng Hứa Triển Vọng vẫn bắt gặp được vẻ chần chừ trong đôi mắt cô.
“Lừa đảo!”, Triển Vọng vạch mặt không chút khách sáo.
“Chị tỏ ra do dự kìa.
Tỏ ra do dự tức là tâm chị không kiên định.
Trong lòng em, chị là số một.
Vậy mà trong lòng chị em lại không phải.
Em đau lòng quá!”
Hứa Tịnh Nhi khẽ mỉm cười, phản kích: “Ồ, chị là số một trong lòng em hả? Còn Dư Ôn thì sao? Xếp thứ hai hả? Nếu mà con bé biết được sẽ đau lòng lắm đấy”
…”
Hứa Triển Vọng giơ tay đầu hàng: “Chị, chúng ta đừng làm tổn thương nhau nữa.
Vấn đề này mình cho qua nha!”
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì người giúp việc gọi họ xuống ăn cơm.
Lúc ăn, bà Hứa vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
Nhưng bà không còn lầm bầm nữa.
Có lẽ là do năm mới nên không muốn khiến mọi chuyện trở nên không vui vẻ.
Ông Hứa không thấy Khiết Thần tới thì đương nhiên là không vui.
Có điều, ông vẫn điềm tĩnh hơn bà Hứa, không nói gì Hứa Tịnh Nhi, chỉ hỏi vài điều về ông cụ Cố.
Hứa Tịnh Nhi hiểu rằng ông Hứa đã không còn hi vọng cô có thể gây thiện cảm với Khiết Thần nữa.
Thế nhưng ít nhất ông cụ Cố yêu quý cô.
Chỉ cần ông cụ còn ngày nào thì cô vẫn còn thể ngồi vững ở vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Cố và như vậy có thể giữ được lợi lạc cho nhà họ