Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

300: Tôi Không Dễ Dỗ Như Trước Kia Nữa Đâu 2


trước sau

Chương 300:


Hứa Tịnh Nhi cắn môi thật mạnh, lại lên tiếng: “Cố Khiết Thần, tôi không dễ dỗ như trước kia nữa đâu”.
Cô dùng sức hít mũi: “Cho nên, anh đừng mong nói mấy câu xin lỗi là tôi sẽ tha thứ cho anh”.
Cố Khiết Thần dừng tay lại, dường như là bật cười chua xót, lại giống như không có gì.

Sau đó, anh cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: “Ừ, em đừng dễ dàng tha thứ cho anh”.
Anh hơi đẩy Hứa Tịnh Nhi ra, rủ mí mắt, hai tay nâng khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi lên.

Đôi mắt phiếm đỏ của anh đối diện với đôi mắt cũng đỏ hồng của cô, ngón tay anh dịu dàng vuốt ve gò má cô, lau đi nước mắt cho cô từng chút một.
“Hứa Tịnh Nhi, anh sẽ cố gắng, em có thể… đợi anh không?”.
Cố gắng…
Xưa nay, Cố Khiết Thần làm bất cứ chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi, thế mà anh lại nói anh sẽ cố gắng với cô.
Cố gắng dỗ dành cô, cố gắng để nhận được sự tha thứ của cô, cố gắng lấy lại những điều tốt đẹp giữa bọn họ trước kia sao?
Nơi sống mũi Hứa Tịnh Nhi dâng lên nỗi chua xót, lớp sương mù lại tràn ra trước mắt.

Nếu nói ba năm qua cô chưa từng hận Cố Khiết Thần một chút nào thì chắc chắn là không thể.
Ở nước ngoài, để sinh tồn, một ngày làm đến mấy việc, mệt dến mức không kịp thở, cô hận anh.
Sau đó khi bị bệnh, một mình cô giấu mình trong góc giường, bơ vơ không có chỗ nương tựa, cô cũng hận anh.
Lúc đi lấy tin tức, bị thương hết lần này đến lần khác, khi cô trở về phòng của mình, tự bôi thuốc, nhìn thấy vết thương đầy trên người, cô vô cùng hận anh.
Nhưng cô lại hận chính bản thân cô hơn.
Hận mình không thể buông xuống, hận mình vẫn còn nhớ đến anh.
Thật ra rất nhiều chuyện ấm ức khổ sở cô muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành một câu nói thế này: “Vậy… anh cố gắng đi, tôi… tôi cũng tiến tới trước nhanh hơn trước kia rồi”.
Cố Khiết Thần cười khẽ một tiếng, lại ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng.
Chốc lát sau, Hứa Tịnh Nhi mới nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Được”.
Cơ thể Hứa Tịnh Nhi vốn đã yếu, lại khóc to một trận, chẳng mấy chốc cả người lại choáng váng.

Chỉ là không biết có phải cảm xúc của cô dao động quá lớn, dẫn đến vết thương của cô đau hơn hay không, cô rất mệt, nhưng lại không thể vào giấc ngay được.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày thật chặt, vết thương đau đã đành, kiểu ngứa ngáy giống như bị vô số con kiến cắn đó, người giỏi chịu đựng như cô cũng có chút không chịu nổi.

Cô không nhịn được nữa lên tiếng: “Cố Khiết Thần, anh có thể đi hỏi bác sĩ giúp tôi, có loại thuốc nào giảm đau giảm ngứa hay không, lấy cho tôi một ít đi!”.
Cố Khiết Thần thấy cô khó chịu, anh càng khó chịu hơn.

Nhưng mấy tiếng trước cô đã tiêm một mũi an thần, không thích hợp dùng thêm thuốc nữa.
Anh đi vào phòng tắm, lấy khăn lông nhúng nước ấm, vắt khô.

Sau đó đi ra, giúp cô lau sạch mặt mũi.
Tiếp theo, anh vén chăn lên, cũng leo lên giường, tựa người vào đầu giường.

Anh đưa tay ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, để cô dựa vào lòng mình.

Một cánh tay của anh nắm chặt tay cô, tay còn lại khẽ vỗ về vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây với em, ngủ đi”.
Hứa Tịnh Nhi thực sự quá mệt mỏi, sức lực nói chuyện cũng không có.

Cô dựa đầu vào hõm vai Cố Khiết Thần, nhắm mắt lại, thử vào giấc ngủ.
Cũng không biết là vì quá mệt, hay là vì tay Cố Khiết Thần rất ấm áp, hay là… anh đang ở bên cạnh cô, cô lại nhanh chóng quên đi sự khó chịu của vết thương, chìm vào giấc ngủ say.

Chương 301:

Bên ngoài cửa sổ bất tri bất giác nhuộm màu trắng bạc, mặt trời nấp sau tầng mây dần dần ló dạng, ánh sáng dần dần lan tỏa chiếu xuống.


Cố Khiết Thần cả đêm không ngủ, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi đã ngủ say. Cô yên tĩnh dịu dàng nằm trong lòng anh, đúng là như một giấc mơ.


Nơi đáy mắt anh dần dần hiện lên vẻ si mê, sau đó biến thành nỗi vui mừng rất nhạt, rất nhạt.


Không biết nhìn bao lâu, mắt anh cuối cùng cũng cảm thấy cay cay. Cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại, đầu dựa

vào đầu Hứa Tịnh Nhi, chìm vào giấc ngủ.



Tiêu Thuần ôm bó hoa đủ màu sắc, thậm chí còn dính sương sớm đi đến bệnh viện.


Tiểu Tịnh Nhi thích hoa, lại còn thích hoa tươi xinh đẹp, cô nói nhìn vào nó sẽ khiến tâm trạng người ta vui vẻ.


Cho nên mới sáng sớm, cô ấy đã lái xe đi đường xa, chạy tới chợ hoa ở ngoại ô, tự tay hái hoa, để lúc cô nhìn ngắm thì có thể vui vẻ, có ích cho việc hồi phục.


Đến trước cửa phòng bệnh, Tiêu Thuần dùng một tay nhẹ nhàng vặn khóa cửa, đẩy cửa ra. Lúc định đi vào thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm khựng lại.


Hai người trên giường bệnh dựa vào nhau mà ngủ, môi hai người cong lên, giống như đang mơ cùng một giấc mơ vừa đẹp vừa hạnh phúc giống như nhau.


Cuối cùng bọn họ vẫn… quay về ba năm trước rồi sao?


Tiêu Thuần đứng đờ ra tại chỗ, lẳng lặng nhìn, cổ họng dâng lên sự chua xót, bị cô ấy cố ép nuốt xuống.


Chốc lát sau, cô ấy đặt hoa trong tay xuống ghế sofa ở bên cạnh, yên lặng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Tiêu Thuần đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước. Hai tay đón lấy dòng nước lành lạnh, liên tục rửa mặt mấy lần mới không còn ý nghĩ muốn khóc, chỉ là trong mắt cô ấy vẫn nhuốm một màu đỏ.





Cô ấy đi ra khỏi bệnh viện, quay về xe của mình. Cô ấy không lái xe đi ngay mà lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, lưu loát đốt thuốc, hút một hơi, sau đó ho sặc khụ khụ.


Ho một lúc, khóe mắt lại lăn xuống một giọt nước mắt.



Hứa Tịnh Nhi ngủ một giấc no say, chỉ là lúc tỉnh dậy, mắt đã sưng đỏ giống như mắt thỏ vậy.


Lúc bác sĩ đến kiểm tra cho cô, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị: “Cô Hứa, tôi đã nói nhất định phải giữ tâm trạng ổn định. Cảm xúc dao động quá lớn, vết thương lại sắp ác hóa. Cô không nghe lời bác sĩ, có phải không muốn khỏe lại không?”.


Hứa Tịnh Nhi hơi ấm ức, ai nói cô không muốn khỏe lại, nhưng cô không khống chế được…


Cô cực kỳ oán hận trừng mắt nhìn Cố Khiết Thần đang ngồi trên ghế sofa làm việc, chỉ vào anh, tố cáo: “Bác sĩ, là anh ta làm tôi khóc, không phải lỗi của tôi, bác sĩ dạy dỗ anh ta đi!”.


Cố Khiết Thần nhướng mày, lướt mắt qua, rất tự giác nhận lỗi: “Ừ, là lỗi của anh”.


Sau đó, anh nhìn sang bác sĩ, thản nhiên nói: “Ông dạy đi”.


“…”.


Bác sĩ lập tức thấy lạnh sống lưng, đùa cái gì thế? Sao ông ta dám dạy dỗ tổ tông mấy hôm trước lúc nào cũng làm mặt lạnh với ông ta!


Ông ta cười gượng hai tiếng, cố gắng cứu vớt bản thân, giọng nói trở nên dịu dàng thân thiết: “Cô Hứa, ý tôi là cô giữ tâm trạng vui vẻ thì sẽ khỏi mau hơn”.


Ông ta dường như dùng giọng điệu của bác sĩ khoa Nhi để nói: “Cô Hứa, cô sẽ mau chóng lành bệnh thôi, cô là giỏi nhất!”.


Biểu hiện cầu sinh này khiến Hứa Tịnh Nhi không kìm chế nổi, bật cười thành tiếng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện