Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 325-326


trước sau

Chương 325:


“Không gặp”.
Sau hai từ dứt khoát, Khiết Thần lạnh lùng nói thêm một câu: “Trợ lý Lâm, anh đừng có nói với tôi là sau bao nhiêu năm anh làm với tôi thì đến khả năng lựa chọn cũng kém như vậy đấy nhé”.
Trợ lý Lâm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Anh ta lập tức đáp lại: “Cố tổng, tôi biết rồi.

Những người và việc không quan trọng thì tôi sẽ từ chối hết.

Sẽ không làm phiền anh nữa”.
Sau đó, anh ta chỉ nghe thấy tiếng cộp vang lên vô cùng dứt khoát.
Trợ lý Lâm lau mồ hôi trán, thở dài.

Năm rưỡi chiều, Khiết Thần tan làm như thường lệ.
Anh đứng dậy, kéo ống tay xuống, đóng cúc lại.

Anh tiếp tục cầm áo vest lên, mặc vào người, rồi cầm ví tiền và chìa khóa, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Lâm cùng anh đi xuống.

Lúc họ bước tới đại sảnh của công ty thì Vân Nhu đứng dậy ngay tại ghế sô pha của khu vực nghỉ ngơi trong dáng vẻ nho nhã.

Cô gái đi giày cao gót bước tới.
Cứ thế Vân Nhu đứng trước mặt Khiết Thần, nở nụ cười dịu dàng, đẹp tới mức rung động lòng người.
Trợ lý Lâm nhìn thấy Vân Nhu thì cảm thấy kỳ lạ lắm.


Cố tổng đã từ chối rồi.

Anh ta tưởng Vân Nhu đã rời đi, không ngờ cô ta vẫn đợi ở đại sảnh.
Từ mười giờ sáng tới tận bây giờ sao? Cả một ngày trời?
Anh ta không khỏi nhìn Vân Nhu thêm lần nữa.

Chuyện này…đợi cả ngày trời mà vẫn giữ được vẻ nho nhã, thản nhiên như thế này sao? Đúng là cao thủ.
Vân Nhu nhìn Khiết Thần bằng vẻ dịu dàng.

Giọng nói như đàn gảy bên tai vô cùng dễ nghe: “Khiết Thần, anh không chịu gặp em thì em đành phải gặp anh thôi.

Em có thể làm chậm trễ vài phút của anh không?”
Khiết Thần liếc nhìn cô ta, nhếch miệng nói vô cùng đơn giản: “Không thể”.
Vân Nhu mỉm cười: “Khiết Thần, anh vẫn giống như trước đây.

Lúc xảy ra scandal vẫn mặc kệ.

Thế nhưng thực ra anh càng quan tâm thì lại càng làm ra vẻ dửng dưng”.
“Thôi được, nếu hôm nay anh không có thời gian thì em không làm phiền anh nữa.

Có điều Khiết Thần này, em hiểu anh.

Có lẽ anh cũng hiểu em.

Em là người kiên nhẫn lắm”.

“Hôm nay em có thể đợi một ngày thì ngày mai cũng có thể đợi một ngày.

Ngày mốt, ngày mốt nữa…Em có thể đợi đến khi anh đồng ý gặp em thì thôi”.
Khiết Thần và Vân Nhu, một người là tổng tài, một người là nữ anh hùng quốc dân.

Hai người cứ đứng như thế trước mặt đám đông gây ra không ít sự chú ý.

Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía họ.
Vân Nhu ngồi cả ngày ở đây vốn đã khiến nhiều người chú ý rồi.

nếu như ngày nào cô ta cũng tới thì có thể thấy sẽ khiến dư luận nổi sóng tới mức nào.
Anh không sợ tin đồn, chỉ là…
Khiết Thần nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Em có năm phút”.
Dứt lời, anh chẳng thèm nhìn cô mà cứ thế quay người sải bước đi về phía thang máy.
Vân Nhu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, đôi mắt ánh lên nụ cười.

Cô ta lặng lẽ gật đầu với trợ lý Lâm như chào hỏi rồi mới cất bước đi theo Khiết Thần.
Trợ lý Lâm một lần nữa chỉ có thể thở dài.

Cô Vân Nhu này, không hổ danh năm xưa có thể ở bên Khiết Thần lâu như vậy.

Quả thật không thể xem thường.
Tại phòng làm việc.
Khiết Thần cầm điện thoại, nhắn tin cho Hứa Tịnh Nhi.

Sau khi gửi đi, anh đặt điện thoại qua một bên, ngước mắt nhìn Vân Nhu, vừa lạnh lùng vừa hà khắc: “Em chỉ còn bốn phút ba mươi giây”.
Vân Nhu biết anh không cho cô ta niệm lại tình cũ.

Anh cũng không muốn đàm đạo gì với mình nên cô ta chỉ cười, đi thẳng vào vấn đề chính: “Thuần Thuần nói cho em biết, anh đã từ chối phương án để em làm người đại diện.

Em muốn biết tại sao”.

Chương 326:


Cũng không biết là do khinh thường câu trả hỏi của cô ta hay là không muốn giải thích mà Khiết Thần không hề lên tiếng. Thậm chí anh không cả nhìn Vân Nhu. Anh cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.


Vân Nhu ngồi trên ghế sô pha trong tư thế vô cùng quý tộc. Tư thế của cô ta khiến người khác cảm thấy hấp dẫn và thoải mái, thế nhưng lại chẳng thể thu hút nổi ánh mắt của Khiết Thần.


Nửa phút sau, Khiết Thần lại nhếch miệng: “Bốn phút”.


Vân Nhu mím môi, nụ cười dần biến mất.


“Khiết Thần, anh biết em mà. Mục tiêu của em luôn là sân khấu quốc tế. Mấy năm trước, có công ty giải trí nhìn trúng em, muốn

ký hợp tác để em có thể phát triển trong giới nghệ thuật nhưng em đều từ chối. Em từ trước tới nay chỉ luôn làm điều mình thích và làm điều mình cảm thấy xứng đáng”.


“Lần này em trở về là để làm tour lưu diễn. Dù sao cũng là lần đầu, hơn nữa còn là quê nhà. Để có thể thể hiện được sự biểu diễn tốt nhất của mình em đã luyện tập với cường độ cực lớn. Ngay lúc đầu, khi người của tập đoàn Cố Thị tìm tới team của em, team của em đã từ chối. Vì một khi trở thành người đại diện sẽ phải bỏ thời gian để phối hợp làm truyền thông, như vậy em sẽ bị phân tâm”.


Vân Nhu dừng lại, nhìn Khiết Thần với vẻ dịu dàng: “Thế nhưng, đó là chuyện của Cố Thị, là chuyện của anh. Còn giữa em và anh…cũng không cần phải nói nhiều nữa. Chỉ cần anh cần thì em sẽ làm. Vì vậy, sau khi biết chuyện này thì em đã đồng ý”.Cố tổng lại phát điên rồi


Vân Nhu khẽ hít một hơi thật sâu giống như đang nhớ lại điều gì đó rồi mới nói tiếp: “Khiết Thần, em biết, năm đó em rời đi, bỏ lại anh một mình là em nợ anh. Giờ những thứ anh có đã quá nhiều. Em cũng không biết phải bù đắp thế nào. Cơ hội lần này, em không muốn từ bỏ, em muốn cố hết sức trả lại anh món nợ ân tình này”.


Khiết Thần ngước đôi mắt u tối. Không thể nhìn thấu tâm can anh. Anh nhìn chăm chăm Vân Nhu.


Khuôn mặt anh đẹp tới mức kỳ lạ. Dù anh mắt lạnh như băng nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy dao động.





Một giây sau, Vân Nhu nghe thấy giọng nói không chút hơi ấm của người đàn ông vang lên: “Năm phút đã kết thúc”.


“…”


Khiết Thần thậm chí không cho cô ta có cơ hội phản ứng. Anh cầm điện thoại, đứng dậy và cất bước đi ra cửa.


Vân Nhu biết là anh sẽ lạnh nhạt lắm, nhưng không ngờ anh lại còn vô tình đến thế.


Nhưng…sao Khiết Thần có thể vô tình với Vân Nhu chứ. Cô ta là Vân Nhu, là người đã ở bên cạnh đồng hành với anh năm năm cơ mà.


Vân Nhu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta cũng đứng dậy, đuổi theo anh rồi chặn trước mặt anh, ngước lên nhìn.


Nhớ lại khi xưa, khi cô cao hơn Khiết Thần, cô ta toàn phải cúi xuống, rồi nhìn anh đầy dịu dàng. Giờ đây Vân Nhu đã phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy khuôn mặt anh.


“Khiết Thần, anh vẫn từ chối việc em là người đại diện đúng không?”


Giọng của Vân Nhu có phần thở gấp, thế nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng khiến người khác cảm thấy say mê. Cô ta cắn môi, khẽ thở dài. Khi cô ta lên tiếng một lần nữa thì giọng nói lúc này đã có phần bất lực: “Khiết Thần, anh từ chối em như vậy sẽ khiến cho em cảm thấy anh vẫn không buông bỏ được chuyện năm xưa em bỏ anh mà rời đi đấy!”


Hai tay Vân Nhu siết chặt. Cô ta bất giác tiến gần Khiết Thần hơn. Đôi môi khẽ run run, Vân Nhu lặp lại một lần nữa: “Khiết Thần, có phải như vậy không? Anh không buông bỏ được, đúng không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện