Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

341: Tiền Của Anh Chính Là Tiền Của Em


trước sau

Chương 341:


Hứa Tịnh Nhi còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến lúc nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô mới biết mình không nghe nhầm.
Cô kinh ngạc nói: “Tại sao lại không được?”.
Cô làm việc thôi mà, cũng đâu phải đi gian díu…
Hứa Tịnh Nhi đảo đôi mắt đen láy, dường như nghĩ ra gì đó, lại nói: “Cố Khiết Thần, có phải anh lo lắng cho sức khỏe của em không? Anh yên tâm đi, vết thương của em đã lành hẳn rồi, em không vấn đề gì nữa đâu! Thật đấy!”.
Tuy cô có cảm giác sức khỏe của mình hiện giờ không bằng trước kia, nhưng cũng chỉ yếu hơn một chút, không ảnh hưởng gì.
Đôi mắt Cố Khiết Thần u ám, không nhìn ra cảm xúc gì.

Anh im lặng một lúc, không đáp lời cô, mà chuyển chủ đề: “Trước kia em nói, em liều mạng chạy tin như vậy là để nhanh chóng kiếm được một tỷ tệ trả cho anh, đúng không?”.

Tuy Hứa Tịnh Nhi không biết tại sao Cố Khiết Thần lại nhắc đến chuyện này, nhưng đây đúng là sự thật, cô cũng không có gì phải phủ nhận, liền gật đầu đáp: “Phải”.
Tuy hiện giờ mối quan hệ giữa hai người đã tốt lên, nhưng cô vẫn không muốn mắc nợ anh.
Cô hy vọng hai người là bình đẳng, như vậy thì sau này, bất kể hai người bên nhau hay ly hôn, cô vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, không thẹn với lòng trước mặt anh.
“Được”.
Cố Khiết Thần gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên, ngón tay nhanh chóng soạn một tin nhắn, gửi cho trợ lý Lâm.
Khoảng mấy phút sau, điện thoại của Hứa Tịnh Nhi vang lên tiếng tinh tinh.

Cô cầm lên nhìn, là một tin nhắn, lúc cô bấm vào, đọc được nội dung thì vô cùng kinh ngạc.
Thẻ ngân hàng của cô có thêm… một tỷ tệ…
Một lúc sau Hứa Tịnh Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Cố Khiết Thần, sao… sao anh lại cho em nhiều tiền vậy?”.
Cố Khiết Thần nhìn vào mắt cô, lười biếng nhả ra mấy chữ: “Để nhà dùng”.
“…”
Cố Khiết Thần bước về phía Hứa Tịnh Nhi một bước, nói: “Hứa Tịnh Nhi, em có thể trả tiền cho anh được rồi”.
“…”
Cố Khiết Thần, xin hỏi anh là diễn viên sao?
Vì không cho cô đi chạy tin mà anh làm vậy, hành động này đúng là… quá vô lại rồi đấy!

Hứa Tịnh Nhi có chút bất đắc dĩ: “Cố Khiết Thần, đây chẳng phải vẫn là tiền của anh sao? Nó không giống nhau được không hả?”.
“Có gì không giống nhau chứ?”, Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, nói đầy đĩnh đạc: “Chúng ta đã kết hôn, tiền của anh chính là tiền của em, tiền của em vẫn là tiền của em”.
“…”
Khốn kiếp thật, rốt cuộc là ai dạy Cố Khiết Thần nói những lời êm tai như vậy chứ?
Hứa Tịnh Nhi vốn đã không còn lời nào để nói, bây giờ lại bị câu nói này của anh làm cho suýt nữa không nhịn được mà cười ngoác miệng.
Như vậy là phạm quy rồi đấy! Lúc đang nói về vấn đề nghiêm túc như thế này, anh có thể đừng rắc thính lung tung được không hả?
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, siết chặt hai tay, sau đó từ từ thả lỏng.

Cô thở hắt ra một hơi, mở mắt ra, nghiêm mặt nói: “Cố Khiết Thần, em muốn kiếm một tỷ tệ này bằng cách tự dựa vào sự cố gắng của mình.

Em sẽ không thay đổi suy nghĩ này, cho dù em phải chạy tin mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời để kiếm được số tiền này, thì em cũng quyết không bỏ cuộc”.

“Hơn nữa, chạy tin là công việc em vô cùng yêu thích, em có thể thực hiện giá trị và hoài bão của em.

Nếu anh muốn em làm một cô chủ tay chân rảnh rỗi không việc gì làm, hàng ngày chỉ ở nhà chờ chồng đi làm về, thì em không làm được”.
Đôi mắt Cố Khiết Thần tối hẳn đi, anh im lặng nhìn Hứa Tịnh Nhi.
Tuy Hứa Tịnh Nhi có chút sợ hãi, nhưng cô không thể lùi bước.
Hai người cứ giằng co nhau như vậy, phòng ngủ bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi nghĩ rằng tình cảm vợ chồng giả tạo giữa cô và Cố Khiết Thần sắp rạn nứt, thì Cố Khiết Thần lại nhượng bộ: “Anh có thể để em tiếp tục làm việc”.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi run mạnh, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Nhưng anh có điều kiện!”.

Chương 342:

Cô biết một người làm ăn kinh doanh như Khiết Thần thì làm gì dễ nói chuyện như vậy.


Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh: “Điều kiện gì cơ?”


Đôi mắt Khiết Thần nhanh chóng ánh lên tia sáng. Anh đi tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, ngồi lên bàn trà, nhìn thẳng vào mắt cô. Lúc này anh mới chậm rãi lên tiếng: “Em săn tin là công việc cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù em có

năng lực tự bảo vệ mình nhưng mấy lần gần đây anh thấy, lần nào em cũng ít nhiều bị thương cả”.


….


Những lời anh nói đều đúng, nhưng mà…


Hứa Tịnh Nhi vẫn phản biện lại một cách yếu ớt: “Em làm ngành này, không thể tránh khỏi được. Nói cách khác, thế giới này sự quang minh chính đại vốn chẳng có là bao. Anh không nhìn thấy bóng tối nhưng có người chịu trách nhiệm tiên phong bước trước là được”.


“Hứa Tịnh Nhi”.


Khiết Thần khẽ thở dài. Anh lại lên tiếng, nhưng lúc này giọng nói có phần bất lực: “Anh sẽ không giới hạn việc em đi làm những điều em thích. Nhưng ít nhất mỗi lần em săn tin thì cũng phải biết rút lui một cách an toàn”.


“Giờ em không còn có một mình nữa, em hiểu không?”


Không còn là một mình nữa sao…





Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm thấy á khẩu.


Khiết Thần đang sợ hãi điều gì? Đó là sợ lúc cô săn tin lại giống lần này, suýt nữa thì mất mạng….


“Vì vậy, yêu cầu của anh là em cần phải gia tăng năng lực tự bảo vệ”.


Hở?


Yêu cầu này khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ.


Cô vốn tưởng rằng, Khiết Thần lại đưa ra điều kiện gì hà khắc khiến cô cảm thấy khó mà tự động thoái lui.


“Anh sẽ tìm một thầy dạy tư cho em. Từ ngày mai, mỗi tuần ba buổi, em phải tới chỗ họ để tiếp nhận huấn luyện về thể chất, gia tăng năng lực cho chính mình. Còn nữa, họ sẽ dạy em cách phòng thân. Lúc gặp khó khăn, em có thể tự bảo vệ mình”.


Hứa Tịnh Nhi thật không ngờ, Khiết Thần không chỉ tôn trọng mà còn không can dự vào công việc của cô. Hơn nữa không ngờ anh lại chu đáo đến như vậy.


Vừa rồi cô còn suy đoán không hay về anh. Giờ cô cảm thấy áy náy, nhưng nhiều hơn thế là sự cảm động…


Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Ok anh, em hứa. Em sẽ làm theo những gì anh nói. Mỗi tuần ba lần đi tập luyện với giáo viên. Em sẽ khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, sẽ bảo vệ chính mình, tránh để bị thương”.





Khiết Thần nhìn vẻ nghiêm túc của cô gái thì khuôn mặt ánh lên vẻ dịu dàng: “Vậy thì tốt”.


Hứa Tịnh Nhi đi ngủ. Đợi hơi thở của cô trở nên đều đặt hơn, Khiết Thần bèn đứng dậy khỏi sô pha, đi tới bên giường. Anh khẽ khom người, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc và hôn lên trán cô.


Sau đó, anh lập tức đi ra khỏi phòng ngủ và đóng cửa lại


Khiết Thần lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý Lâm. Sau khi bên kia nghe máy, anh dặn dò: “Có thể sắp xếp cho người đó đến rồi”.


Trợ lý Lâm giật mình nhưng ngay lập tức hiểu ra anh đang nói đến ai nên đáp lại: “Vâng, tôi rõ rồi”.


Sáng sớm ngày hôm sau.


Vân Nhu là người có tính kỷ luật rất cao. Để có thể giữ gìn cơ thể và nhan sắc, có thể xuất hiện trước mặt đám đông với trạng thái tốt nhất thì ngày nào cô ta cũng thức dậy lúc sáu giờ, tập yoga, dưỡng da. Sau đó cô ta chọn quần áo kỹ lưỡng và trang điểm


Nhiều năm qua cô ta luôn duy trì như vậy, chưa từng thay đổi.


Vận động xong, cô ta tắm rửa, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của mình, mỉm cười đầy kiêu kỳ.


Điện thoại đổ chuông, cô ta nhìn màn hình, nhướn mày đầy bất ngờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện