Mười giờ sáng thứ ba, ở cổng Cục dân chính.
Đã đến thời gian hẹn mà chưa thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu, ông cụ Cố có chút không vui.
Hứa Tịnh Nhi ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cũng không nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, rốt cuộc là muốn anh đến, hay không muốn anh đến.
Ngày hôm đó, anh suýt nữa bóp chết cô trên xe, đủ để thấy anh hận cô và bất mãn với cuộc hôn nhân này thế nào.
Nếu như có thể, cô thà tránh anh thật xa, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Bất giác đã qua nửa tiếng, ông cụ Cố sa sầm mặt.
Ông ta nện mạnh chiếc gậy đang chống xuống đất, đúng lúc định bảo chú Lâm gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần thì bỗng phía trước có một chiếc xe con màu đen tiến tới.
Chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống, sống lưng thẳng tắp, đẹp trai ngời ngời, chỉ là hơi thở toàn thân lạnh lùng, ánh mắt không có chút nhiệt độ nào.
Anh ngẩng đầu, quét mắt nhìn tới, dừng lại một giây ở chỗ Hứa Tịnh Nhi, khiến cô không khỏi nổi da gà.
Anh ấy đến rồi…
Hứa Tịnh Nhi cúi mặt, hai tay vô thức đan vào nhau, trái tim ở lồng ngực khẽ run rẩy.
Cố Khiết Thần đến, ông cụ Cố mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn kiêu ngạo mắng một câu: “Cháu đến chậm một giây nữa thôi là có thêm một bà nội rồi!”.
Cố Khiết Thần như không nghe thấy, lạnh nhạt ngẩng đầu gọi: “Ông”.
Anh vẫn coi như không thấy Hứa Tịnh Nhi, giống như cô là không khí, còn không thèm liếc cô lấy một cái.
Ông cụ Cố thấy thế thì thầm thở dài trong lòng.
Có khoảnh khắc ông ta cũng nghi ngờ mình bắt hai đứa nó kết hôn liệu có phải là sai lầm không.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua rồi biến mất, ông ta vẫn cảm thấy Tịnh Nhi mới là sự cứu rỗi của Khiết Thần.
Giống như trước kia Khiết Thần gặp tai nạn, suýt nữa trở thành người thực vật, cũng nhờ Tịnh Nhi một mực ở bên không rời mới có thể khiến nó tỉnh lại.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Tịnh Nhi chắc chắn sẽ lấy lại được trái tim của Khiết