Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 414


trước sau

Chương 414

Lát nữa Vân Nhu biểu diễn. Anh chỉ cần ngẩng lên là nhìn thấy cô ta.

Hứa Tịnh Nhi bặm môi, cảm thấy đói nhói trong lòng.

Buổi biểu diễn vừa bắt đầu, đèn khu vực toàn bộ sân khấu tối dần. Chỉ duy có một luồng sáng rọi thẳng lên người Vân Nhu đang ngồi phía sau cây đàn màu trắng.

Cô ta lúc này đẹp như tiên nữ, dịu dàng nhìn về phía Khiết Thần và mỉm cười. Hai tay cô ta khẽ đặt lên phím đàn, những ngón tay thon dài lướt nhanh. Âm nhạc tươi vui vang lên, đám đông dần chìm đắm trong cơn say.

Cả buổi biểu diễn, ánh mắt Vân Nhu không hề rời khỏi anh, giống như…cô ta đang biểu diễn cho một mình anh vậy. Nơi đây dường như là thế giới chỉ thuộc về hai người.

Vân Nhu sau khi hạ màn thì Khiết Thần cũng đứng lên. Anh không hề rời đi theo dòng người mà đi về phía sau sân khấu.

Bên trái là lối đi ra phía sau sân khấu. Bên phải là lối đi ra cửa của nhà thể thao. Hứa Tịnh Nhi đứng ở giữa, nhìn theo bóng hình Khiết Thần xa dần. Cô bặm môi tới mức tái mét.

Xem biểu diễn, lại còn ra tận sau sân khấu gặp Vân Nhu, ôn lại tình cũ chăng?

Vừa rồi, tất cả mọi người đều thưởng thức màn biểu diễn của Vân Nhu. Còn cô ta lại chỉ tập trung vào mỗi Khiết Thần.

Có nực cười không cơ chứ? Rõ ràng cô mới là vợ anh. Vậy mà cô lại cảm giác mình như người ngoài vậy.

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra tại chỗ. Cô cất bước. Cuối cùng vẫn nghe theo con tim, đi về hướng bên trái.

Lúc cô săn tin, một khi đã có đầu mối thì đương nhiên sẽ thuận theo đầu mối để điều tra, không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Bất luận chân tướng là gì thì ít nhất cô cũng có thể biết được thứ mà mình muốn biết.

Cô đã theo tới bước này rồi thì thực ra không còn đường lui nữa.

Nếu không thể xác nhận được chính xác mối quan hệ giữa Vân Nhu và Khiết Thần

thì cô sẽ luôn bất an, thấp thỏm. Cô không muốn trải qua cảm giác của ba năm qua nữa. Chi bằng…làm cho rõ ràng lấy một lần.

Bước chân Hứa Tịnh Nhi có phần nặng nề. Cô đi ra sau sân khấu, dừng lại trước cửa một căn phòng.

Lúc này trong phòng, Khiết Thần và Vân Nhu đang đứng đối diện.

Vân Nhu vẫn chưa tẩy trang. Hôm nay cô ta trang điểm vô cùng diễm lệ, làm nổi bật ngũ quan. Một vẻ đẹp không tì vết.

Dù là Hứa Tịnh Nhi thì cũng phải thừa nhận rằng cô ta rất đẹp.

Cô ta không mang vẻ đẹp thế tục của những ngôi sao minh tinh hay khí chất của người làm nghệ sĩ mà mang vẻ đẹp giống như tiên nữ, không nhiễm bụi trần.

Cô ta nhìn Khiết Thần, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương.

Khiết Thần cũng đang nhìn chăm chăm cô ta. Chỉ có điều khuôn mặt vô cảm của anh khiến người khác không thể đoán ra được tâm trạng.

Vân Nhu đưa tay lên vén tóc, động tác vô cùng chậm chạp như đang quyến rũ người khác. Cô ta mấp máy môi, giọng nói giống như tiếng đàn rót vào tai, vô cùng rung động: “Khiết Thần, cảm ơn anh đã tới buổi biểu diễn hôm nay của em. Em vốn rất lo lắng, nhưng có anh ngồi dưới, nhìn thấy anh thì cảm giác đó không còn nữa. Hôm nay em có thể biểu diễn thành công như vậy là vì có anh. Cuối cùng thì em đã thực hiện được lời hứa dành cho anh năm xưa. Em đứng trên sân khấu tuyệt vời nhất biểu diễn cho anh xem”.

Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay khiến móng tay ghim chặt vào thịt. Vậy mà cô không có cảm giác đau.

Lời hứa sao…

Giữa Khiết Thần và Vân Nhu có lời hứa như vậy à?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện