Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 497


trước sau

Chương 497

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Chỉ một lúc đó thôi, lúc sau tôi lại ngất lần nữa, thời gian không dài lắm, nhưng lúc tỉnh lại thì đã lấy lại cảm giác”.

“Không thể nào, thời gian thuốc này còn lại trong cơ thể sẽ không ngắn như vậy. Cô chắc chắn mình bị tiêm thật chứ?”.

“Tôi chắc chắn”.

Bác sĩ nhíu mày, dường như nghĩ là cô đang nói dối.

Cố Khiết Thần ở bên cạnh nói luôn: “Sắp xếp làm xét nghiệm đi, chờ có kết quả thì hãy kết luận!”.

Bác sĩ vô thức nhìn Cố Khiết Thần một cái, vốn định mắng anh đừng tùy tiện can dự vào việc khám bệnh của bác sĩ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng như phủ sương, cùng với khí thế vô cùng nguy hiểm của anh, thì sợ đến mức lập tức nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.

Ông ta gật đầu lia lịa: “Tôi đi sắp xếp ngay đây”.

Bác sĩ ngoái đầu phân phó y tá, nói rất nhanh, cứ như có ma quỷ đang đuổi theo đằng sau.

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn Cố Khiết Thần đang đứng bên cạnh, anh nhận ra, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sáng có thể khiến người ta yên lòng, khiến cô bất giác giơ tay lên, cánh tay thon nhỏ ôm lấy eo anh, vùi khuôn mặt vào lòng anh.

Bàn tay to lớn của Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của cô, động tác dịu dàng như đang vuốt một con búp bê dễ vỡ.

Hứa Tịnh Nhi cùng bác sĩ đi làm xét nghiệm, nhưng không xét nghiệm được bất cứ loại thuốc nào còn sót trong người cô. Hứa Tịnh Nhi cũng không biết kết quả này là nằm trong dự liệu, hay là nằm ngoài dự liệu nữa.

Mưu kế này được lên sắp đặt quá chuẩn xác tỉ mỉ, đương nhiên sẽ không dễ

dàng để lại bất cứ chứng cứ nào để cô xoay mình.

Cảnh sát đến ngay sau đó, sau khi xuất trình thẻ, xác định lúc này cảm xúc của cô ổn định, mới bắt đầu lấy khẩu cung.

Tuy hiện giờ mọi chuyện đều rất bất lợi cho cô, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn kể lại rõ ràng những chuyện cô biết, chuyện mà cô không làm thì cô sẽ không thừa nhận.

Cố Khiết Thần vẫn luôn ở bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, cho đến khi chuông điện thoại của anh vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn, sau đó ngón tay chỉ về phía cửa sổ ở hành lang, ra hiệu anh qua đó nghe điện thoại.

Đến bên cửa sổ, ngón tay Cố Khiết Thần mới trượt qua màn hình, kề điện thoại vào tai, bình thản nói: “Nói”.

Người bên kia điện thoại là Từ Soái, giọng nói của anh ta có chút nghiêm trọng, báo lại tình hình của Vân Nhu: “Vừa phẫu thuật xong, Vân Nhu không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng… tay trái của cô ấy đã tàn phế rồi, sau này cho dù hồi phục thì cũng không thể tiếp tục đánh đàn dương cầm nữa”.

Đây là kết quả tồi tệ nhất mà anh đoán được, không ngờ sợ cái gì thì cái đó đến.

“Được, tôi biết rồi”.

Từ Soái thở dài: “Khiết Thần, phía Hứa Tịnh Nhi vẫn ổn chứ?”.

“Cô ấy không sao”.

Từ Soái do dự một lát rồi vẫn hỏi ra miệng: “Anh định giải quyết chuyện này thế nào? Vân Nhu tỉnh lại, chịu cú sốc này thì chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện