Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 542


trước sau

Chương 542

“Vân Nhu, cút khỏi giới nghệ thuật đi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn tẩy chay cô!”.

Các phóng viên lại thêm người hâm mộ, Vân Nhu chỉ có một mình, không thể phản kháng nổi, cuối cùng bị chen lấn xô đẩy chửi rủa, tinh thần suy sụp hoàn toàn.

Quản lý vội vàng gọi bảo vệ của tòa án, giằng co gần một tiếng đồng hồ, mới khó khăn lái được xe đi dưới sự giúp đỡ của bọn họ.

Vân Nhu trở về khách sạn cô ta ở, phát điên lên đập phá tất cả đồ đạc, dưới đất vô cùng bừa bãi.

Quản lý chẳng muốn ở đây với cô ta chút nào, sợ cô ta điên lên, cũng sẽ gặp họa như đống đồ này, chẳng chào hỏi câu nào đã vội vàng bỏ đi.

Vân Nhu thấy thế liền ném mạnh chiếc bình hoa về phía cô ta rời đi: “Cút cút cút, cút hết cho tôi!”.

Chiếc bình hoa vỡ tan tành, mảnh vỡ tung tóe, bay ngược lại, cứa rách cánh tay cô ta, máu lập tức rỉ ra.

Vân Nhu bỗng ngồi phịch xuống sô pha.

Cô ta đã thua rồi sao?

Không… Cô ta không thua! Cô ta cũng không thể thua được! Cô ta đã đánh mất bàn tay và sự nghiệp, cô ta tuyệt đối không thể làm mất Cố Khiết Thần nữa!

Cô ta bỗng nghĩ ra gì đó, ánh mắt điên cuồng đanh lại.

Đúng rồi, cô ta vẫn còn hy vọng!

Vân Nhu lại đứng bật dậy, lao tới sảnh, quản lý để túi xách của cô ta ở tủ giày. Cô ta vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, ngón tay run rẩy mở danh sách cuộc gọi, gọi cho một số điện thoại trong số đó.

Tút tút tút…

Điện thoại mãi không có ai nghe máy, lần nào cũng tự động ngắt.

Vân Nhu không bỏ cuộc, vẫn gọi không ngừng, miệng còn lẩm bẩm: “Nghe điện thoại đi… Mau nghe điện thoại đi, nghe đi!”.

Mới gọi hai cuộc đầu tiên, cô ta còn giữ được sự bình tĩnh, nhưng khi mãi không có ai nghe máy, ánh

mắt cô ta ngập tràn lửa giận không thể kiềm chế, ném mạnh chiếc điện thoại trong tay vào cánh cửa.

Khi Tiêu Thuần dùng thẻ mở cửa, đúng lúc chiếc điện thoại kia rơi xuống chân cô ấy. Cô ấy cúi xuống nhìn, màn hình bằng kính nhanh chóng nứt ra, sau đó đen thui, đủ để thấy Vân Nhu dùng sức mạnh đến mức nào.

Cô ấy đứng im tại chỗ mấy giây, sau đó ngước mắt lên nhìn vào trong, mọi thứ hỗn loạn như bị một cơn bão quét qua. Vân Nhu ngồi giữa đống lộn xộn đó, vẻ mặt âm trầm u ám, nhưng khóe môi lại nhếch lên đường cong quỷ dị, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Cô ấy im lặng nhìn Vân Nhu, mím môi, cuối cùng cúi người nhặt chiếc điện thoại kia lên, rồi đóng cửa lại, bước về phía cô ta.

Tiêu Thuần đứng trước mặt Vân Nhu, liếc thấy toàn thân cô ta có không ít vết thương, cả những vết bầm tím do xô xát. Cô ấy đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó lấy hộp thuốc dưới tủ tivi ra.

Cô ấy quay lại, ngồi bên cạnh Vân Nhu, mở hộp thuốc, lấy lọ thuốc mỡ ra, rồi bôi cho cô ta.

Vân Nhu sửng sốt ngẩng đầu.

Cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Thuần một lúc, dường như lúc này mới nhận ra cô ấy, ánh mắt dần ngập tràn sự căm hận. Cô ta bỗng giơ tay ra, túm lấy Tiêu Thuần, giọng nói lạnh lùng: “Thuần Thuần, tôi mất tất cả rồi. Hôm nay đáng lẽ là Hứa Tịnh Nhi thân bại danh liệt, nhưng tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi?”.

Cô ta vừa khó hiểu vừa phẫn nộ, bàn tay túm cánh tay Tiêu Thuần siết chặt, đến mức đâm cả móng tay vào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện