Nghĩ đến chuyện này, khóe mi của Hứa Tịnh Nhi không khống chế nổi mà trực trào nước mắt.
Lúc ở nhà, cô còn viện cớ là mắt không thấy thì tim không đau, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện của Cố Khiết Thần và Tô Tử Thiến, nhưng bây giờ, nó sờ sờ trước mắt cô, cô tận mắt chứng kiến Cố Khiết Thần yêu chiều Tô Tử Thiến, cũng nhìn thấy những hồi ức mà bản thân trân trọng bấy lâu nay bỗng chốc không còn giá trị.
Ba năm trước Cố Khiết Thần có thể hát cùng cô, ba năm sau anh cũng có thể hát cùng Tô Tử Thiến.
Bài hát Tình yêu Hiroshima này, cô cho rằng nó là của riêng cô với Cố Khiết Thần, đúng thật chỉ là cô tự đa tình.
Cô không thể ở lâu hơn được nữa, cô sợ sẽ lại mất kiểm soát trước mặt mọi người, sẽ lại trở thành trò cười, cô túm lấy tay Tiêu Thuần, nói nhỏ: “Thuần Thuần, mình về trước đây”.
Tiêu Thuần không đồng ý để Hứa Tịnh Nhi thất thế mà bỏ chạy, nhưng cô ấy đã nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của cô, cô ấy cũng không thể cố được nữa: “Mình đưa cậu về”.
“Không cần đâu, bữa hôm nay cậu là nhân vật chính, cậu đi không thích hợp, đừng lo, mình tự về được”.
Tiêu Thuần vuốt tóc Hứa Tịnh Nhi: “Được, vậy cậu đi đường cẩn thận, đến nhà thì nhắn tin cho mình nhé”.
Hứa Tịnh Nhi hít vào thật mạnh, cố nén toàn bộ nước mắt, rồi gật đầu với cô ấy, đứng dậy, âm thầm lặng lẽ rời khỏi phòng.
–
Sau khi nhìn theo Hứa Tịnh Nhi rời khỏi, Tiêu Thuần quay đầu lại nhìn Tô Tử Thiến, nhìn cô ta mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, chỗ nào cũng ngứa mắt.
Cho cô ta tới là để xử lý cô ta, kết quả lại bị cô ta đè đầu, Tiêu Thuần cô nào phải là người có thể chịu thiệt?
Cho dù Cố Khiết Thần có bảo vệ cô ta, thì cô ấy cũng không nhịn được nữa!
Tiêu Thuần đứng phắt dậy, đang chuẩn bị phát tiết, thì thấy Cố Khiết Thần ném micro đi, chiếc micro đập mạnh lên mặt bàn đá cẩm thạch, vang lên một tiếng rõ rệt, rồi phát ra những âm thanh rè rè chói tai.
Hành động bất ngờ này của anh khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Cố Khiết Thần không thèm để ý những người khác, hất cằm với Tiêu Thuần và Từ Soái, rồi buông ra hai tiếng: “Đi đây!”.
Nói xong liền đứng dậy rời đi!
Cho đến khi bóng dáng của anh biến mất khỏi cửa căn phòng,