Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 607


trước sau

Chương 607

Hứa Tịnh Nhi vội vàng lắc đầu: “Em đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh cứ đi làm việc đi, chỗ ông nội em sẽ trông nom”.

“Hứa Tịnh Nhi…”, Cố Khiết Thần nhíu mày, rõ ràng là không đồng ý.

Cô lập tức giơ hai tay lên thề thốt: “Nếu em thấy mệt, em sẽ không cố chịu đựng mà về nghỉ ngơi ngay. Anh cho em ở lại thêm với ông nội, nói chuyện với ông đi. Anh cũng biết là vào lúc này mà nghe thấy người quen nói chuyện, có lẽ có thể khiến ông tỉnh dậy được”.

Giống như lúc trước khi anh gặp tai nạn bị hôn mê, cô cũng kiên trì nói chuyện với anh không bỏ ngày nào, chẳng phải cuối cùng cũng đánh thức được anh sao?

Cố Khiết Thần im lặng nhìn cô một lúc, dường như không lay chuyển được cô, đành thỏa hiệp: “Buổi sáng thôi, trưa về nghỉ ngơi”.

“Vâng vâng”.

Cố Khiết Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó cất bước rời khỏi phòng bệnh.

Phòng Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị.

Khi Cố Khiết Thần và trợ lý Lâm bước vào phòng làm việc, đã nhìn thấy Cố Hùng ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, vị trí đó chỉ thuộc về Tổng giám đốc.

Sau khi Cố Hùng bị ép phải giao ra cổ phần Cố Thị, bị gạch tên hoàn toàn khỏi tập đoàn Cố Thị, thì ông ta bị cấm không được bước vào tòa nhà Cố Thị nữa.

Không ngờ, hôm nay ông ta không chỉ bước vào tòa nhà Cố Thị, mà còn nghênh ngang vào phòng Tổng giám đốc, ngồi vào vị trí của Cố Khiết Thần?

Ông ta ngang ngược đến vậy sao?

Trợ lý Lâm bước tới, sẵng giọng nói: “Cố Hùng, chiếc ghế này là chỗ mà ông có thể ngồi được sao?”.

Cố Hùng có “Thượng Phương bảo kiếm” mà tiên sinh tặng cho, bây giờ có thể nói là vênh váo hết chỗ nói, dáng vẻ tự đắc, ngay cả

Cố Khiết Thần ông ta còn không coi ra gì, huống hồ là một trợ lý nhỏ bé.

“Cố Khiết Thần, sao nào? Cậu vẫn chưa nói với con chó của cậu là phải ăn nói khách sáo với tôi sao?”.

Trước kia, dù Cố Hùng có bất mãn với Cố Khiết Thần đến đâu, thì ngoài mặt vẫn phải duy trì tình thân, gọi anh là “Khiết Thần”. Bây giờ ông ta gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh, thậm chí còn nói như vậy, trợ lý Lâm nổi giận đùng đùng: “Ông…”

Cố Khiết Thần giơ tay, ngăn trợ lý Lâm tiếp tục tranh cãi. Anh nhếch môi, nhưng đáy mắt không có ý cười nào, cất bước đi tới.

Cố Hùng gác luôn hai chân lên bàn, hất cằm càng ngạo mạn hơn: “Cố Khiết Thần, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay, tôi sẽ cho cậu nếm mùi từ thiên đường xuống… A…”

Ông ta còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã vòng qua bàn làm việc tới trước mặt ông ta, giơ chân lên đá vào chiếc ghế không chút khách sáo. Bánh xe dưới ghế bị sức đạp của anh làm cho trôi về phía sau, Cố Hùng không ngồi vững, nặng nề ngã ngửa ra sau, sau đó phần eo phát ra một tiếng rắc, cứ như bị gãy xương, khiến ông ta đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, kêu đau oai oái.

Chiếc giày da sáng loáng của Cố Khiết Thần đạp về phía trước, mắt thấy sắp đạp vào mặt Cố Hùng, ông ta nhịn đau, cố gắng tránh đi. Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Cố Khiết Thần vang lên từ trên đỉnh đầu, mang theo châm chọc và có lòng nhắc nhở: “Ngồi vào chỗ không nên ngồi, cẩn thận kẻo trẹo eo”.

“Mày…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện