Ông cụ Cố nói: “Tịnh Nhi, cuối tuần này là buổi tiệc gia đình nhà họ Cố.
Mặc dù thằng nhóc kia không chịu công khai việc hai đứa kết hôn nhưng cháu cũng vẫn cần gặp mặt người nhà.
Tới khi đó, cháu nói Khiết Thần đưa cháu về một chuyến nhé”.
Hứa Tịnh Nhi biết ông có ý tốt.
Nhưng với mối quan hệ hiện tại giữa cô và Khiết Thần thì làm gì có chuyện anh dẫn cô về tham gia tiệc gia đình chứ?
Cô mím môi, nhất thời không biết trả lời ông cụ Cố như thế nào.
Thấy cô im lặng hồi lâu, ông cụ Cố cũng dường như phát hiện ra điều gì đó bèn trầm giọng: “Tịnh Nhi, có phải là Khiết Thần lại ăn hiếp cháu không? Gần đây ngày nào nó cũng về nhà chứ?”
Hứa Tịnh Nhi giật mình, vội vàng nói: “Không, anh ấy…không hề ăn hiếp cháu.
Anh, anh ấy cũng có về nhà ạ”.
Cô không muốn nói dối ông cụ.
Chỉ là thứ nhất cô không muốn ông cụ lo lắng, thứ hai cũng không muốn ông vì cô mà giận Khiết Thần rồi lại ép anh làm chuyện anh không muốn.
Dù sao thì ông nội có thể ép anh về nhà nhưng sao ép được trái tim anh.
Anh không thích cô là không thích!
Và như vậy, một khi Khiết Thần không tự nguyện sẽ càng giày vò cô.
Thế thì cô cũng sẽ khó chịu.
Vậy chi bằng chẳng ai dính dáng đến ai, ai sống tốt phận của người đó.
Ông cụ Cố im lặng như đang đong đếm xem trong lời nói của cô có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Khoảng chục giây sau, ông cụ mới lại nói: “Hứa Tịnh Nhi, cháu và Khiết Thần vẫn tốt chứ?”
Cháu và Khiết Thần vẫn tốt chứ…
Một câu hỏi đơn giản mà lại khiến Hứa Tịnh Nhi phải cay cay khoe mắt.
.
Bố mẹ cô còn chưa từng hỏi cô như thế.
Bọn họ không hề quan tâm cô có sống tốt hay không, họ chỉ quan tâm cô có thể giữ được vị trí nữ chủ nhân ở nhà họ Cố hay không.
Từ đầu tới cuối, chỉ có ông cụ Cố là quan tâm tới cô, yêu thương cô.
Hứa Tịnh Nhi cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực.
Cô hít một hơi thật sâu, nỗ lực điều chỉnh giọng nói của mình và trả lời: “Chúng cháu sống