Có thể là do những lời vừa nãy của ông nội, có thể là do vừa nãy Cố Khiết Thần đã bảo vệ cô, cũng có thể là do sự mê hoặc của màn đêm tĩnh mịch, đợi đến khi cô định thần lại, hai tay của cô đã đưa ra, ôm lấy eo của anh.
Giống như ngày xưa cô vẫn từng ôm anh!
Vào giây phút đầu ngón tay cô chạm vào áo anh, trong đầu cô lại lóe lên đoạn tin nhắn cô nhận được buổi chiều lúc ra khỏi nhà, bức ảnh đi kèm, còn cả nội dung trên đó…
Tin nhắn là Tô Tử Thiến gửi đến, ảnh cô ta và Cố Khiết Thần tựa sát vào nhau, Cố Khiết Thần nhắm mắt, đầu tựa vào vai cô ta, yên lặng ngủ, còn cô ta nghiêng đầu, nhìn ngắm anh âu yếm, giống như một đôi tình nhân.
Cô ta nói: Cho dù cô có ép Khiết Thần lấy cô, thì anh ấy cũng không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi, bất luận anh ấy có kết hôn không, tôi cũng sẽ không buông tay, không từ bỏ, nhưng nếu cô còn chút sĩ diện, thì hãy tự giác rút lui đi! Tránh về sau càng khó coi!
Bên cạnh Cố Khiết Thần xưa nay không thiếu người theo đuổi, lúc Hứa Tịnh Nhi và anh ở bên nhau, cô đã bóp nát biết bao ong bướm vây quanh anh, không ngờ có một ngày, chính cô lại trở thành ong bướm bị bóp nát!
Có phải gió đã đổi chiều không?
Một chính thất như cô, lại bị tiểu tam ở bên ngoài dọa nạt, bắt cô nhường!
Sao mà đáng thương quá…
Ngón tay của Hứa Tịnh Nhi từ từ khum lại, dần dần nắm thành nắm đấm, càng lúc càng cứng lại, rồi thu về.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, lúc mở mắt ra, mọi cảm xúc đều đã được cất sâu nơi đáy mắt, cô thấp giọng lên tiếng: “Ông đã ngủ rồi”.
Cùng với tiếng nói cô cất lên, Cố Khiết Thần quay người lại, con ngươi đen láy như có như không liếc nhìn khuôn mặt cô, không một biểu cảm, cũng không nói gì, nhấc chân đi xuống dưới.
Tất cả những yêu thương, bảo vệ tối hôm nay, chỉ là một màn kịch sắp vén màn mà thôi…
Cố Khiết Thần ra khỏi nhà chính, đi thẳng về phía xe của mình, mở cửa ghế lái, ngồi vào rồi khởi động xe.
Hôm nay Hứa Tịnh Nhi bắt xe đến đây, cô cũng không hi vọng Cố Khiết Thần sẽ đưa cô về, đang lo không biết