Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 896


trước sau

Chương 896

Ngay sau đó, bà ta đưa microphone sang cho ông cụ Cố, nhẹ giọng hỏi: “Ông cụ Cố, ông nói vài câu đi”.

Tiêu Thuần nhíu chặt mày, hai tay cũng siết chặt lại.

Mẹ của cô quả không hổ danh là bác sĩ tâm lý, tố chất tâm lý đúng là mạnh thật. Bà ấy biết đối chất với cô sẽ không chiếm ưu thế, cho nên dùng mấy lời “mẹ tha thứ cho con” để chặn miệng cô ấy, rồi quay sang ông cụ Cố.

Nghe câu hỏi của Bạch Ngọc Phương, mọi người đều chuyển hướng nhìn sang ông cụ Cố, đúng là… người trong cuộc đứng ra nói chuyện mới có sức thuyết phục nhất.

Ông cụ Cố chống gậy, run run đứng dậy. Bởi vì ông ấy đã nằm trên giường mấy tháng, gương mặt hao gầy, vẻ ngoài già nua, nếp nhăn trên mặt nhiều thêm, ngũ quan yếu ớt, không nhìn kỹ thì không nhận ra được đó là ông cụ Cố.

Nhưng dù sao ông ấy cũng đã bị bệnh một trận, có sự thay đổi như vậy cũng không kỳ lạ. Mọi người không để trong lòng, chỉ quan tâm câu trả lời của ông ấy.

Ông cụ Cố đứng trước microphone, giọng nói trầm thấp của tuổi già vang lên: “Ngọc Phương không làm chuyện gì gây tổn hại đến tôi, mọi người đừng quan tâm đến video và đoạn ghi âm không xác thực đó. Hãy tiếp tục lễ cưới đi, bây giờ tôi chỉ muốn chứng kiến lễ cưới của cháu tôi được tiến hành tiếp, nhìn thấy nó được hạnh phúc”.

Lời này nói ra đồng nghĩa vở kịch cũng dừng lại ở đây.

Ông cụ Cố còn không cảm thấy Bạch Ngọc Phương có vấn đề gì, những người khác có điên đảo thị phi, lời ra tiếng vào thế nào cũng chỉ là tên hề nhảy múa mà thôi.

Bạch Ngọc Phương hơi nhếch khóe miệng, còn chưa kịp nở nụ cười thì một giọng nói khác lại vang lên: “Cô Bạch, bây giờ đến lượt cháu và cô đối chất”.

Hứa Tịnh Nhi đứng lên từ một chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn

thẳng vào Bạch Ngọc Phương. Cô cất bước, từ phía dưới đi lên, đến bên cạnh Tiêu Thuần, đối diện với Bạch Ngọc Phương và ông cụ Cố.

Sắc mặt của Bạch Ngọc Phương lập tức biến đổi, chẳng mấy chốc lại trưng ra nụ cười dịu dàng ôn hòa, thậm chí là có chút bất lực. Bà ta chủ động lên tiếng: “Tịnh Nhi, cô không biết cháu hiểu lầm gì cô, hay là… cháu muốn dùng cái cớ này để phá hoại lễ cưới, nhưng đây là hành động không lý trí chút nào”.

Sau đó, giọng bà ta dịu lại, ra vẻ như cho cô đường lui, đề nghị: “Ngày vui như hôm nay, chúng ta hãy gác những chuyện khác qua một bên trước, để cô dâu chú rể làm lễ. Nếu không, để lỡ giờ lành thì không hay cho lắm”.

“Còn cháu muốn hỏi cô cái gì thì đợi hôn lễ kết thúc, cô sẽ giải thích hết cho cháu, được không?”.

Bất kể là ai cũng nhìn ra được Bạch Ngọc Phương vô cùng tự tin. Có lẽ bà ta thật sự không làm chuyện gì trái với lương tâm, hơn nữa, ông cụ Cố cũng đã nói bà ta chưa từng làm hại ông ấy.

Lúc này, Bạch Ngọc Phương nói như vậy chắc chắn là muốn giữ thể diện cho Hứa Tịnh Nhi, bảo cô đừng gây rối nữa, nếu không, người mất mặt sẽ chỉ là cô mà thôi.

Bình thường thì cô nên thuận theo đó mà dừng lại.

Thế nhưng Hứa Tịnh Nhi không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Không được”.

Cô hất cằm, nụ cười bình thản tự nhiên: “Cô Bạch, cháu cũng chỉ có vài câu hỏi, không làm lỡ bao nhiêu thời gian. Chuyện này liên quan đến ông Cố, cháu nghĩ Cố Khiết Thần và Tả Tư cũng sẽ không để ý mấy phút này đâu”.

Sắc mặt Tả Tư rõ ràng rất khó coi, nhưng cô ta quả thật không thể lên tiếng ngăn cản.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện