"Có lẽ mẹ nghe thấy tiếng của tôi và Cố Văn mới tỉnh.
Nếu như chúng tôi thường xuyên làm vậy thì có thể cho bà chút k1ch thích không?”
Không ngờ viện trưởng Trương lại lắc đầu: "Từ góc độ bác sĩ, tôi khuyên cô đừng làm vậy.
Trải qua k1ch thích hôm qua mặc dù bà ấy có thể tạm thời tỉnh, nhưng mà cô cũng thấy hôm nay lại trở về nguyên trạng.
Nếu tạo ra quá nhiều k1ch thích cho não thì sẽ nảy sinh tổn hại cho thần kinh của bà ấy.
Như vậy sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa” "Vậy phải làm sao?”
"Xin lỗi, xem ra chỉ có thể tiếp tục điều trị, chờ mẹ của cô tỉnh lại thôi”
"Tôi có thể thăm bà không?" Mộc Mai hỏi.
"Có thể nhưng mà đừng nói quá nhiều, cũng đừng tạo ra k1ch thích cho bà ấy”
Viện trưởng kiên nhãn khuyên.
Nửa tiếng sau.
Mộc Mai rời bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ánh nẵng có chút chói chang, con mắt sưng đỏ không chịu nổi, chỉ có thể khóc.
"Mai, em đừng từ bỏ hi vọng, mẹ của em có thể tỉnh lại, chờ chút là được”
Cố Văn an ủi, nhìn bộ dạng của cô anh rất đau lòng, nhưng mà đối với chuyện này, anh cũng không thể giúp gì nhiều.
"Em không tin, không tin chỉ là vụ tai nạn trùng hợp.
Nhất định có liên quan tới cô chú của em.
Mẹ đã không thể nói chân tướng cho em thì em sẽ tự mình đi tìm, nhất định em phải đánh được vào nội bộ nhà họ Mộc”
Ánh mắt cô không còn bàng hoàng bất lực nữa, thay vào đó đều là ngoan độc.
Cố Văn chưa bao giờ thấy cô như vậy, cho dù thật sự tức giận, cũng sẽ không kiên quyết thế này.
"Mai..." Cố