Bên trong phòng VIP, quần áo, dụng cụ trang điểm, làm kiểu tóc cũng đều có đủ.
Thợ trang điểm đầu tiên làm sạch khuôn mặt của Tần Dĩ Duyệt, sau đó lại đắp thêm hai lớp mặt nạ mỏng, mới tính làm xong giai đoạn đầu của việc trang điểm.
Tần Dĩ Duyệt giống như một con búp bê vải, mặc bọn họ loay hoay.
Có lẽ là do thợ trang điểm liếc mắt một cái liền biết Tần Dĩ Duyệt đối với làm đẹp cùng trang điểm không biết gì cả.
Vì vậy, lúc xin ý kiến cũng không hỏi Tần Dĩ Duyệt, mà là nhìn về phía Hạ Kiều Yến đang ngồi trên ghế sô pha.
Hạ Kiều Yến đều giúp cô lựa chọn.
Hạ Kiều Yến cũng không có tạo hình.
Hình tượng của anh đã xử lý rất tốt rồi, bình thường bất luận là kiểu tóc hay là quần áo đều do nhà tạo mẫu chuyên môn làm cho anh.
Lần này tới cơ bản chọn quần áo xong thì liền kết thúc.
Thời gian còn lại thì chờ Tần Dĩ Duyệt.
Hình tượng của Tiểu Bảo cũng xử lý tốt.
Nhóc vẫn chỉ là đứa con nít, mặc một bộ âu phục nhỏ, mang thêm một cái nơ nho nữa, thì liền tinh xảo như một con búp bê vậy, hoàn toàn không cần trang điểm, làm kiểu tóc chi cho uổng công vô ích.
Xử lý trang điểm cho một người phụ nữ thì lại rất phiền toái, trang điểm, kiểu tóc, quần áo, giầy các phương diện nào cũng phải chọn thật tốt mới được.
Làm cho đến sáu giờ chiều, mới đem tất cả bước cũng làm xong.
Tần Dĩ Duyệt lần này mới sâu sắc cảm nhận được thợ trang điểm, thẩm mỹ sư tại sao thu nhập lại cao đến như vậy, công việc của bọn họ không nhàn nhã hơn bác sĩ các cô chút nào đâu.
Khi thay quần áo, Tần Dĩ Duyệt giật mình một cái, cô cứ cho là Hạ Kiều Yến sẽ chọn cho cô cả người một bộ váy chứ.
Không nghĩ tới, lại là một bộ quần áo liền thân, chân rộng.
Vải của bộ quần áo của cô cùng vải may âu phục của Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo là cùng một loại vải.
Cô sờ một chút lên vải, phát hiện nó thật dày, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề giữ ấm.
Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nói: "Em không phải là làm phụ dâu của Vân Sách sao? Có thể mặc cái này hả?"
"Tối nay sẽ đi thảm đỏ rước, đi xong thảm đỏ. Rồi em lại đến hội trường thay quần áo."
"Chúng ta cũng phải đi sao?"
"Dĩ nhiên. Lần này là lần đầu tiên từ sau khi cưới em anh mang người nhà đi ra bên ngoài dự tiệc. Lần này không đi, chúng ta muốn chờ lúc nào đây? Hơn nữa cũng là lần đầu tiên Tiểu Bảo chính thức xuất hiện đó. Tối nay thảm đỏ bố trí bên ngoài, em không phải là minh tinh. Không cần giống như bọn họ ăn mặc rõ lạnh như vậy đâu."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, cầm lấy quần áo, đến phòng thử quần áo thay đồ.
Lúc cô đi ra, nhà tạo hình đang cầm một đôi giày nhỏ cao mười hai cm, hỏi ý Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến thấy phòng thử quần áo mở cửa ra, quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt đen như thạch trong nháy mắt thoáng qua một nụ cười.
Tần Dĩ Duyệt mang trong mình khí chất tỉnh táo chuyên nghiệp của một người bác sĩ, loại quần áo giống như đồng phục này mặc trên người cô, thế nhưng lại hài hòa một cách bất ngờ.
Tần Dĩ Duyệt nhìn giày cao gót trong tay nhà tạo mẫu, "Đừng nói với em rằng em phải mang nó, chắc chắn em sẽ ở trên thảm đỏ té sấp mặt đó"
"Anh sẽ đỡ em." Hạ Kiều Yến cười nói.
"Mẹ, con cũng sẽ đỡ mẹ mà." Tiểu Bảo cũng cười híp mắt nói, có vẻ rất thích đôi giày kia.
"Ách, được rồi. Vậy em liền nhắm mắt mang nó vậy. Nếu hai người ở bên cạnh em, em còn có thể té, thì hai người phải ngay lập tức giúp em xóa tất cả ảnh chụp đấy nhé, kiên quyết không thể để cho một màn mất mặt như vậy bị tuôn ra ngoài."
Tiểu Bảo nghiêm túc gật đầu, "Mẹ, con sẽ giúp mẹ xóa."
"Thật ngoan."
Hạ Kiều Yến: "..."
Thợ trang điểm: "..."
**
Tiệc cưới của Hạ Vân Sách cùng Mạc Mộ Trầm được tổ chức tại khách sạn Hoàn Cầu.
Bên cạnh nó là tháp truyền hình lớn nhất của Tần thành, thuận lợi các minh tinh đi trên thảm đỏ.
Thảm đỏ từ tháp truyền hình rải đến khách sạn Hoàn Cầu, toàn bộ hành trình gần trăm mét, cho các minh tinh mỗi một người xuất sắc trọn vẹn thời gian.
Thời điểm Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến đến, chung quanh khu phố cũng chen lấn đầy ắp, hầu như nhân viên ai cũng có một máy SLR*, hướng về phía màn ảnh led hai bên đường phố mà dồn sức chụp.
*SLR: một loại máy ảnh
Trên màn hình led là hình ảnh trên thảm đỏ.
Chủ trì khai mạc thảm đỏ là người dẫn chương trình đứng đầu trong nước, còn đang đi trên thảm đỏ chính là diễn viên số một số hai trong nước.
Bọn họ đều là khách quý quan trọng, là các dạ tiệc mừng năm mới, liên hoan mùa xuân dạ tiệc cũng không nhất định có thể mời tới.
Tần Dĩ Duyệt hai mắt sáng lên nhìn người đi trên màn ảnh, tò mò hỏi: "Thổ hào, đây là do anh mời, hay là do Mạc Mộ Trầm mời?"
"Cùng bọn họ nói một tiếng thì bọn
họ đến, huống chi đây cũng là một thời cơ hợp tác rất tốt mà."
"Ồ, Vân Sách thích hôn lễ như vậy sao?"
"Con bé ngay trước toàn thế giới cưới người đàn ông nó yêu, hẳn so với yên lặng không nghe thấy gì cử hành một cái hôn lễ khiêm tốn càng có ý nghĩa hơn."
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ một chút, nói: "Anh nói cũng đúng."
Hai người đang lúc nói chuyện, xe đã lái đến đầu thảm đỏ.
Ánh đèn xinh đẹp cùng ống kính phóng viên chung quanh cũng rối rít tập trung đến nơi này.
Tần Dĩ Duyệt nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương.
Hạ Kiều Yến cười nhéo một cái cô tay.
Cửa xe được nhân viên chậm rãi mở ra.
Ánh đèn đẹp đẽ chói mắt cùng tiếng thét chói tai như sóng nhiệt, hung hãn hướng Tần Dĩ Duyệt nhào tới.
Tần Dĩ Duyệt trong đầu ong ong, nhất thời trống rỗng.
Hạ Kiều Yến ôm Tiểu Bảo xuống xe, ở trước mắt bao người, nắm lấy tay cô xuống xe.
Chờ sau khi cô đứng vững, tay anh liền mạnh mẽ đỡ eo cô, phối hợp bước đi của cô.
Các phóng viên rối rít nhấn máy ảnh trên tay.
Người dẫn chương trình đứng cuối tấm thảm đỏ nói: "Hiện tại xuất hiện ở thảm đỏ là Hạ Kiều Yến tiên sinh, chủ tịch tập đoàn và là người đứng đầu tập đoàn Hạ thị, cùng với vợ anh ta là Tần Dĩ Duyệt tiểu thư, ngồi ở trên cánh tay anh là con trai Hạ Kiều Yến tiên sinh, người bạn nhỏ Hạ Duy Phi. Hạ tiên sinh dẫn toàn thể nhân viên sáng tạo lại tập đoàn Hạ thị một trận trên thương trường, khiến nó trở thành thần thoại, cũng không ngừng dẫn toàn thể nhân viên Hạ thị khiêu chiến những thứ tưởng như không thể. Đồng thời, anh cũng rót máu cho lĩnh vực truyền hình điện ảnh rất nhiều thứ mới mẻ, để cho chúng ta thưởng thức được nhiều bộ phim phong phú nhiều màu sắc cùng những tác phẩm điện ảnh đầy câu chuyện, ý nghĩa. Mỗi khi thấy hoặc nghe được Hạ Kiều Yến tiên sinh, tôi cũng không nhịn được len lén ghen tị cái người đàn ông chói mắt này đấy, tựa như tất cả những từ tốt để hình dung đều phù hợp ở người nắm quyền trẻ tuổi của Hạ thị này. Anh ta giống như thiên chi kiêu tử vậy, có tất cả những thứ để làm cho người khác bị khuất phục, từ bề ngoài, phẩm chất, khí chất, tài sản..."
*Thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng của trời
Người dẫn chương trình còn nói rất nhiều điều khen ngợi có liên quan đến Hạ Kiều Yến, nhưng Tần Dĩ Duyệt đều không nghe vào chút nào.
Tất cả giác quan của cô cũng chỉ dừng lại ở cái tay của Hạ Kiều Yến đang đỡ bên hông cô thôi.
Tay kia ôn ôn ấm áp, rất có cảm giác an toàn.
Hạ Kiều Yến mang Tần Dĩ Duyệt đi tới cuối thảm đỏ.
Người dẫn chương trình cười nói: "Hạ tiên sinh, hôm nay là ngày đại hỉ, xin hỏi ngài có lời gì muốn cùng chúng tôi chia sẻ không?"
Hạ Kiều Yến trả lời trên mic người dẫn chương trình đưa ra, giọng nói trong trẻo lập tức truyền khắp toàn trường, "Hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày đứa em gái duy nhất của tôi xuất giá. Từ sau khi tin tức Mạc Mộ Trầm tiên sinh kết hôn được tung ra, rất nhiều người đang suy đoán thân phận của vị hôn thê, hy vọng lúc công bố đáp án mọi người sẽ không thất vọng. Trừ là ngày vui của em gái tôi ra, thì đây cũng là lần đầu tiên mà vợ tôi, con trai tôi chính thức xuất hiện ra bên ngoài. Mọi người đối với tình huống của con trai tôi cũng có rất nhiều suy đoán, trước đây tôi không cho phép thằng bé xuất hiện trước công chúng, là bởi vì năm đó thằng bé quá nhỏ, không muốn nó bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu. Bây giờ cũng đã lên tiểu học rồi, từ một phạm vi nhất định có thể nói thằng né đã đi vào tầm mắt của công chúng, cho nên tôi cũng mượn cơ hội này để cho nó dần thích ứng cuộc sống dưới ánh mắt của mọi người thôi."