Tinh xảo, xuất sắc hơn người cùng với số tài sản để cho người khắc phải chắt lưỡi của anh, đến cả thủ đoạn trên thương trường, khiến cho anh có một loại khí chất rất đặc biệt, không chút nào thua các siêu minh tinh phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có.
Tiểu Bảo thì được tô điểm giống như búp bê vậy, cậu nhóc cùng Hạ Kiều Yến giống như một mô tử trong in ra, ngũ quan tinh tế cùng khí chất tương tự, hoàn toàn để cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.
Tần Dĩ Duyệt chống cằm nhìn mặt bọn họ, không khỏi cảm thán thượng đế thật thần kỳ.
Đó là, cháu nhỏ giống chú như vậy cũng quá hiếm thấy.
Chẳng lẽ là vì Tiểu Bảo quanh năm đều do Hạ Kiều Yến chăm sóc.
Cho nên, dáng dấp càng ngày càng giống anh?
Loại suy luận này ở giới khoa học cũng từng được chứng thực qua, cũng có số ít ví dụ thực tế làm chứng.
Sau khi Hạ Kiều Niên qua đời, Hạ gia liền lợi dụng quan hệ đem hình của Hạ Kiều Niên cùng vợ anh ta che giấu.
Trong mạng lưới thông tin căn bản không có tin tức bọn họ, chỉ biết là Hạ Kiều Niên qua đời, hơn nữa đã từng quản lý tập đoàn Hạ thị, tin tức nhiều hơn nữa liền không có.
Tần Dĩ Duyệt lại lén lút đưa ánh mắt thả trên chính người cô, phát hiện lúc cô cùng khung hình với Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo cũng không có bị so thành người đi đường, cô cũng là rất kinh ngạc đó nhé.
Cô lớn lên dáng dấp cũng được, nhưng so cùng Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo vẫn là có chút chênh lệch.
Không nghĩ tới được người tạo hình cùng trang điểm chú tâm chải chuốt qua, nên cũng không so với bọn họ không kém bao nhiêu.
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng, đem những hình lưu hết lại.
"Nhìn hình mình còn có thể cười bỉ ổi như vậy?" Giọng nói mang ý cười của Hạ Kiều Yến đột nhiên xuất hiện bên tai Tần Dĩ Duyệt.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phảng phất trên da thịt mềm mại của Tần Dĩ Duyệt, khiến cô nhẹ nhàng run rẩy.
Tần Dĩ Duyệt cả người run lên, không được tự nhiên mà dịch sang một bên, né tránh hơi thở của anh.
Hạ Kiều Yến giống như không phát hiện, như cũ dựa rất gần, ánh mắt sâu thẳm đặt ở điện thoại trong tay Tần Dĩ Duyệt. " Ừ, chụp cũng không tệ lắm."
Tần Dĩ Duyệt lỗ tai nhất thời trở nên đỏ bừng, cô cố làm bình tĩnh, ho khan hai tiếng, "Mới vừa rồi anh đi đâu vậy?"
"Mang Tiểu Bảo cùng bố đi xuống lầu tản bộ, thuận tiện mua thức ăn."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, thời điểm nghĩ được một nửa,cô nhớ tới bố cô hình như càng thích đi chợ mua thức ăn.
Vì vậy, mặt đầy kinh ngạc nói: "Anh với bố đi chợ mua thức ăn?"
" Ừ."
"Bị vây xem sao?"
"Như em mong muốn."
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc đứng lên.
Hạ Kiều Yến cúi người lướt hình trên điện thoại.
Tư thế kia tựa như đem Tần Dĩ Duyệt nửa ôm vào trong ngực vậy.
Tần Dĩ Duyệt rụt một cái, tận lực giảm bớt tiếp xúc tay chân của hai người.
Nhưng Hạ Kiều Yến vẫn phảng phất không cảm giác, chỉ một tấm hình nói: "Cái này có thể để cho bên marketing của công ty đặt trên phần đại diện."
Giọng nói kia như cũ, như có như không nhẹ phảng phất trên gò má Tần Dĩ Duyệt.
"Thổ hào, anh trêu đùa em như vậy thì tốt lắm hả?"
Hạ Kiều Yến nghiêng đầu nhìn cô, "Bị em phát hiện rồi."
Tần Dĩ Duyệt ngây ngẩn nhìn Hạ Kiều Yến.
Khuôn mặt mỉm cười kia gần trong gang tấc.
Ánh mắt như hắc thạch chiếu ngược gương mặt đỏ bừng của cô.
Dáng vẻ hai gò má đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển khiến cô hết sức xa lạ.
Cô không nghĩ tới cô cũng sẽ có một bộ dáng như vậy đó.
Hạ Kiều Yến đưa tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ nóng bừng của cô.
Môi cô hé mở, dáng vẻ phảng phất như dụ dỗ anh hôn lên.
Tần Dĩ Duyệt trừng to mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Hạ Kiều Yến dần dần đến gần, trong đầu đáng xấu hổ ngây ngốc.
Trước đây cũng không phải là chưa hôn, khi đó cô chỉ muốn bỏ chạy thôi.
Nhưng một khi bỏ tình cảm vào, thì trong lòng luôn thấp thỏm mong đợi.
Môi hai người sắp chạm vào nhau, thì ở cửa vang lên một tiếng ho khan non nớt.
Tần Dĩ Duyệt chợt lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa.
Tiểu Bảo liếc mắt, "Lần sau muốn hôn môi, lăn giường, làm phiền khóa cửa lại."
"Thằng nhóc con, tới đây làm gì?" Hạ Kiều Yến cũng không quay đầu lại quát.
"Ông ngoại bà ngoại bảo con lên kêu hai người ăn cơm. Nếu hai người còn bận, vậy con đi xuống cùng ông bà ngoại nói hai người bận lăn giường rồi, tạm thời không rãnh để ăn cơm." Tiểu Bảo nói xong lắc lư xuống lầu.
Tần Dĩ Duyệt mặt đầy mộng bức mà chuyển hướng Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, khi còn nhỏ anh cũng như vậy sao?"
"Không phải."
"Oh."
Hạ Kiều Yến rút điện thoại cô ra, "Xuống lầu ăn cơm đi."
Tần Dĩ Duyệt sờ mũi một cái, sau đó đưa tay đè gáy Hạ Kiều Yến xuống, môi đè lên.
Một lát sau, nhanh chóng tách ra, cười thấy răng không thấy mắt.
"Đều đã bị thấy rồi, không hôn một cái thì có
bao nhiêu oan ức."
Hạ Kiều Yến ánh mắt cố định ở khuôn mặt nhỏ của cô, phát hiện mặt cô so với tay anh không lớn hơn mấy, "Dù sao cũng bị nói lăn giường rồi, tại sao không làm thật chứ?"
Tần Dĩ Duyệt: "... Thổ hào, anh phản ứng nhanh như vậy sẽ thật sự tốt sao?"
"Anh cảm thấy đây là ưu điểm tốt."
"Nhưng mà em thật là đói."
"Thời gian không làm lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ đói thôi."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Còn có thể nói chuyện hay không đây?
Hạ Kiều Yến nhìn cô 囧 囧, không nhịn được cười ra tiếng.
"Đứng lên đi, không nên để bố mẹ chờ."
"Được được."
Hạ Kiều Yến xoay người muốn đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt nhìn lưng rộng của anh, cười ha ha hai tiếng rồi nhảy lên lưng anh, "Anh cõng em."
Hạ Kiều Yến vội vàng chắp tay sau lưng giữ mông cô, buồn cười ở trên mông cô nhẹ vỗ một cái, "Nhìn xem em lười chưa kìa."
Tần Dĩ Duyệt hai tay ôm lấy cổ anh, "Có anh ở đây, em cần siêng năng làm gì nữa? Mẹ vợ anh nói sẽ làm người phụ nữ nũng nịu tốt nhất. Mà em là con gái bà ấy, nên cần phải luyện tập một chút."
"Cố luyện đi, anh cũng phải giống như bố học tập làm sao cưng chìều em."
Tần Dĩ Duyệt hắc hắc không ngừng cười, đem cổ Hạ Kiều Yếncổ ôm càng chặt hơn.
Lạc Minh Mị thấy Hạ Kiều Yến cõng Tần Dĩ Duyệt xuống lầu, liếc mắt, chuyển hướng Tần Thu Dương, "Chồng, có người dám ở trước mặt vợ anh show ân ái kìa."
Tần Thu Dương bưng canh đặt lên bàn, bình tĩnh nói: "Chúng ta ở trước mặt con bé show ân ái hai mươi mấy năm, thỉnh thoảng nó show cũng không tính là chuyện gì."
Tần Dĩ Duyệt: "Hai vị, sau này nhà chúng ta chính thức tiến vào giai đoạn Tần Dĩ Duyệt show ân ái, hai người làm như vậy nhiều năm cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi."
"Tội nghiệp đứa trẻ đáng thương những năm này bị tôi chèn ép đến hỏng, bây giờ cũng nên cho nó chút ánh mặt trời rồi." Lạc Minh Mị vẻ mặt đau lòng.
Tần Dĩ Duyệt liếc mắt, từ trên lưng Hạ Kiều Yến bươc xuống, rất chân chó giúp Hạ Kiều Yến kéo ghế ra, dùng giọng nói ngọt đến ngấy người nói: "Chồng, anh ngồi nè."
Tần Thu Dương, Lạc Minh Mị, Tiểu Bảo: "..."
**
Một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm trưa, Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, cần ngủ đủ giấc.
Sau lúc tiêu cơm, quay về phòng ngủ Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến thì ngồi ở phòng khách nhỏ trong lầu hai, Hạ Kiều Yến làm việc, cô liền ngồi ở bên cạnh xem bệnh lịch.
Ánh mặt trời tháng tư ấm áp cũng không chói mắt, rơi trên người cả hai, rất là ấm áp.
Tần Dĩ Duyệt dụi mắt một cái, nhìn về phía người đàn ông yên tĩnh kế bên người, "Thổ hào, thanh minh tảo mộ ở nhà có sắp xếp cái gì không nhỉ?"
"Nhà có từ đường, buổi sáng ngày năm đi thờ cúng một tí là được."
"Nhà các anh tiện ghê. Quê em vẫn còn lưu hành chôn cất, tảo mộ là chạy khắp núi. Nhưng mà chơi rất khá, khi còn bé thích nhất chính là đi tảo mộ."
"Đi tảo mộ mà cũng vui như vậy sao?"
"Đúng vậy. Khi còn bé là không hiểu, trưởng thành là rất khó có cơ hội cùng tất cả thân thích gặp mặt, chỉ có mùa xuân, thanh minh mới nhìn thấy người nhiều nhất."
"Nói cũng đúng, chiều ngày năm anh có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, buổi sáng ngày sáu quay về. Em có thể mang Tiểu Bảo về đại trạch, cũng có thể để cho tài xế đưa các em về bố mẹ bên này."
"Hay là ở lại đại trạch đi, ông nội bà nội, bố mẹ bọn họ đều rất nhớ Tiểu Bảo, cho bọn họ nhiều thời gian sống chung."
" Ừ."