Cao trung Tần thành nổi danh là trường học quý tộc.
Chỉ là một khoản kếch xù học phí cùng phụ phí cũng đủ để cho gia đình bình thường cất bước duy gian*, huống chi là một gia đình ở Thành trung thôn.
*Cất bước duy gian: bước về phía trước, (=đấu tranh), ai có nghĩa khác có thể bảo tớ để sửa nhé.
Nhưng ánh mắt, thân thể, hành động cử chỉ của Trần Liễu Phi cũng không giống do gia đình nghèo khổ nuôi ra.
Giả thiết cha mẹ cậu ta rất thương cậu ta, không để cho cậu ta làm bất kỳ việc nhà, sức khỏe tốt, có thể hiểu vì sao cậu ta lại có da thịt non mịn giống mấy đứa trẻ trong thành phố.
Chỉ là trong khoảng thời gian nằm viện này, thái độ lạnh lùng của cha mẹ cậu ta, khiến cho Tần Dĩ Duyệt bỏ ý nghĩ này.
Tần Dĩ Duyệt theo cái địa chỉ đi vào một cái sân cũ nát, nhưng lại nhìn thấy một xe cảnh sát ngừng ở giữa sân.
Là nữ pháp y cùng người cảnh sát đứng ở bên cạnh xe nói gì đó vào sáng nay.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, hai người xoay đầu lại.
Tần Dĩ Duyệt hướng hai người gật đầu một cái."Mọi người có manh mối gì mới không? Tôi bên này có chút nghi ngờ, muốn cùng mọi người trao đổi một chút."
Nữ pháp y nói: "Mời nói."
Tần Dĩ Duyệt đem nghi ngờ của mình nói ra, "Tôi cho là chuyện này có chút kỳ hoặc. Nếu Trần Liễu Phi là con trai Vi Thải Giai. Một người mẹ đối với con mình không nghe không thấy không hỏi mấy tháng, nhưng đến thời điểm đứa trẻ mới vừa xảy ra chuyện liền đi ra truy cứu trách nhiệm, chỉ để lỗ ra sự căm giận. Không có thương tâm. Tôi cảm thấy rất kỳ quái."
"Cô nói không sai. Chúng ta điều tra quan hệ xã hội cùng lí lịch công việc của Vi Thải Giai. Bà ta ở đầu năm 23 tuổi kết hôn, kết hôn năm năm, trong đoạn hôn nhân đó trong không có con. Sau đó chồng trước ly dị với bà ta. Trước sau kết qua hai lần cưới, thời gian kết hôn của bà ta cũng không lâu, cũng không có tra được ghi chép việc bà ta có sinh con. Lí lịch liên quan tới Trần Liễu Phi thì tương đối mơ hồ. Tôi và Trương đội hôm nay đến cũng hỏi cư dân phụ cận, bọn họ cũng không biết Vi Thải Giai có một đứa con trai. Mà bản thân bà ta từ bốn tháng trước sau khi biến mất, bọn họ cũng không thấy người này nữa." Nữ pháp y nói, sau đó cô ta vỗ trán mình."Xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu mình. Tôi họ Trình, gọi là Trình Giang Tuyết. Là nhân viên pháp y phân cục thuộc bệnh viện các cô. Vị này là Trương Dương, là đội trưởng đội cảnh sát phân cục chúng ta, cô có thể gọi anh ta là Trương đội."
"Trình pháp y, Trương đội, chào mọi người. Như vậy không phải là có thể kết luận Vi Thải Giai lợi dụng Trần Liễu Phi cố ý đem trách nhiệm giao cho bệnh viện? Mượn cái này lừa bịp bệnh viện?"
Trình Giang Tuyết gật đầu một cái, "Tất cả suy đoán đều có thể. Tôi muốn hỏi một chút mấy tháng trước cấp cứu là do người nào đưa tới?"
"Là trường học bên kia, Trần Liễu Phi ở trường học tự sát."
"Tình huống cụ thể chúng ta sẽ cùng với trường học bên kia liên lạc lại, nếu bác sĩ Tần còn có những tin tức khác, hy vọng cô có thể biết gì nói nấy, ngôn vô bất tẫn*."
*Ngôn vô bất tẫn: Biết gì đều nói hết
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ nhìn sân nhỏ cũ nát.
**
Tần Dĩ Duyệt trở lại biệt thự, đã là 8 giờ tối.
Quản gia thấy cô đi vào, vội vàng để cho Lưu thẩm đi hâm cơm tối, quan tâm nói: "Thiếu phu nhân, lại có ca cấp cứu sao?"
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, ở chỗ cửa ra vào đổi giầy, lê thân thể mệt mỏi, ngồi vào cạnh bàn ăn.
"Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đâu ạ? Cháu thấy xe anh ấy ở trong sân."
"Thiếu gia cùng tiểu thiếu gia ở phòng đọc sách trên lầu."
"Oh oh."
Tần Dĩ Duyệt từ từ ăn bữa ăn tối, vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện buổi chiều, vẫn là để lại không ít chỗ khiến cô nghi ngờ, không thể hiểu.
Đến lúc cô sắp ăn xong, cửa phòng sách trên lầu được mở ra.
Tiểu Bảo thấy trong phòng ăn là Tần Dĩ Duyệt, thân thể nhỏ chạy xuống, "Mẹ."
Tần Dĩ Duyệt đem miếng chân giò hung khói đang muốn ăn nhét vào miệng Tiểu Bảo, "Bài tập làm xong rồi?"
Tiểu Bảo nuốt vào miếng chân giò hun khói kia, phát âm không rõ nói: "Làm xong. Cái loại bài tập đó nhất định chính là ngu si mới viết."
"Biết con là thiên tài rồi. Tối hôm nay con học cái gì nào?"
"Thế giới giản sử. Baba tự mình dạy."
"Ừ? Baba thổ hào của chúng ta còn có thể làm chuyện này sao?"
"Baba trừ việc không thể đẻ ra em bé, những chuyện khác cái gì baba cũng có thể làm."
"Nói
cũng phải, con lên lầu tắm đi. Mẹ rửa mặt xong xong, rồi chúng ta lại trò chuyện tiếp nè."
Tiểu Bảo gật đầu một cái, cùng cô nhẹ nhàng quẹt một chút, mới chạy lên lầu trở về phòng đi tắm.
Tần Dĩ Duyệt nhìn bóng người nhỏ của nhóc biến mất trong phạm vi tầm mắt, cô nở nụ cười buông lỏng.
Tiểu Bảo rất tự lập.
Từ khi nhóc nguyện ý mở miệng nói chuyện, thì mọi người đã không còn xem nhóc làm người bạn nhỏ, mà nhóc cũng rất thích độc lập tự chủ như vậy, hình thức đối thoại bình đẳng.
Trừ khí lực nhỏ, có lúc mặc quần áo cần phải có người lớn giúp ra, những chuyện khác nhóc đều tự mình giải quyết.
Tần Dĩ Duyệt phát hiện cuộc sống của mình tựa hồ quá xuôi nước xuôi gió, trong công tác thỉnh thoảng có chút ầm ĩ cũng thật bình thường.
Nhà giàu tranh đấu, mẹ ghẻ, gian khổ như tiểu thuyết, ti vi cũng không có thể hiện trong cuộc sống của cô.
Quan hệ Hạ gia đơn giản, không có tranh đấu hãm hại lẫn nhau; Tiểu Bảo cơ bản hiểu chuyện khôn khéo, không chút nào khiến cô phải nhọc lòng cả.
Ngay cả người như Hạ Kiều Yến hẳn là được cái gọi là "nữ truy nam", cuộc sống kiểu mẫu lạ thường, vậy mà đời sống sinh hoạt hàng ngày so với những người đàn ông khác đều phải quy luật, đơn giản, tùy ý hơn nhiều.
Tần Dĩ Duyệt phiền não xoa mặt, cảm thấy suy nghĩ hôm nay của mình có chút kỳ quái.
Thật chẳng lẽ phải kịch tính giống trên ti vi trong tiểu thuyết, dầu sôi lửa bỏng, thì cô mới cảm thấy cuộc sống mới đặc biệt, mới mang lại cảm xúc hay sao?
Cốt truyện, nhân vật trong tiểu thuyết, trong ti vi đều là vì cốt truyện sau này phục vụ, viết như trắc trở không chịu nổi, hận không thể đem tất cả tính tình khuyết điểm của mọi người đều phải bày ra.
Mà cô là trải qua cuộc sống chân thật.
Hạ Kiều Yến là người rất thông minh, anh được giáo dục không hề giống như mấy người trong tiểu thuyết, trong ti vi đâu.
Anh biết chọn lựa, biết nên như thế nào để có thể đem cuộc sống của mình trải qua tốt đẹp, để cho người khác cảm thấy thư thích, mình cũng thoải mái.
Nhân vật trong tiểu thuyết, ti vi sau cùng cũng chỉ là căn cứ tác giả cùng giả thiết biên kịch, do tầm mắt bọn họ, tam quan vân vân từ từ đi tới quyết định.
Cùng người có địa vị như Hạ Kiều Yến là căn bản không sát thực tế.
Nghĩ xong, Tần Dĩ Duyệt dọn dẹp chén đũa một chút chén liền lên lầu.
Cô lấy điện thoại ra xem một hồi.
Chờ tiêu cơm xong, cô cầm quần áo, đi vào tắm.
Lúc đi ra thấy Hạ Kiều Yến đang ngồi dựa ở đầu giường, trong tay chơi điện thoại cô.
Nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay không phải lại xảy ra chuyện gì chứ?"
Tần Dĩ Duyệt một bên lau tóc, vừa nói: "Cái gì cũng không gạt được anh. Một bệnh nhân của em hôm nay qua đời, thân nhân cậu ta tới gây chuyện."
"Chuyện khó giải quyết sao?"
"Trước mắt vẫn còn ở trong phạm vi mà em có thể xử lý, chẳng qua là hiện tại em có không ít nghi ngờ. Em cho là đây là một chuyện không lớn lắm, nhưng bây giờ đến cả bên pháp y cùng cảnh sát cũng tham gia vào, cái này làm cho em thấy có chút kỳ quái. Dựa theo phương thức xử lý bình thường cho bệnh nhân qua đời, sẽ không do pháp y hay cảnh sát tham gia mới đúng. Ngoài ra, người bên pháp y và cảnh sát trừ những vụ án quan trọng ra, khó phá án mới phải xuất hiện. Đối với một bệnh nhân lâu dài nằm viện hơn nữa không có quyền không có thế, cậu ta chết cũng không ly kỳ như vậy thì tại sao bọn họ lại chọn xuất hiện?"