"Được rồi, đừng khóc đừng khóc. Không để cho em an ủi chị, có phải là cảm giác đặc biệt mất mát hay không đây? Thật vất vả mới bắt được một cái cơ hội. Thiếu chút nữa bỏ lỡ." Tần Dĩ Duyệt vừa nói vừa sờ mái tóc xù xù của cô nhóc, trong lòng nói không cảm động là giả.
Tiểu An là cô bé rất đơn thuần, lại nhiệt tình thẳng thắn, một mực bảo vệ cô.
Cho nên, cô cũng nguyện ý vì Tiểu An mà làm thêm chút chuyện.
"Hôm nay em liền đi làm lại. Ai dám nói nói xấu chị. Em liền phun chết cô ta!"
Tần Dĩ Duyệt mặt đầy ghét bỏ lấy tay lau nước mắt cho Tiểu An, "Em nghĩ chị có cái hẫu thuận bỏ đi chắc? Chị mắng ai cũng không cần gấp, không ai dám thật sự đối với chị như thế nào đâu. Em cứ thử mắng một cái xem, bệnh viện ngay lập tức sa thải em đó."
Tiểu An hít mũi một cái, nức nở nói: "Dù sao không thể để cho bọn họ nói chị như vậy."
"Ngoan, nên làm gì thì làm cái đó đi. Nếu em thi rớt, chị mắng em chết trước đấy!"
Con khỉ Tiểu An ở trên người Tần Dĩ Duyệt náo loạn rất lâu, Tần Dĩ Duyệt bị cô nhóc phiền đến nhức đầu, bất đắc dĩ đáp ứng thỉnh cầu đi làm lại của Tiểu An.
Bây giờ cô xem bệnh rất ít người, Tiểu An coi như trở lại cũng sẽ không bận bịu mấy, hoàn toàn có thời gian để cho cô nhóc đọc sách.
Tiểu An lúc này mới vui vẻ chạy đến ban nhân sự làm thủ tục.
Tần Dĩ Duyệt nhìn bóng người vui sướng chạy xa, xoa trán một cái, suy nghĩ phải nên xử lý chuyện này như thế nào.
Nhìn hiện trạng trước mắt, đó là có người là cố ý hướng về phía cô.
Mục đích của những người đó là cái gì?
Muốn cho cô thanh bại danh liệt?
Vậy cũng phải nhìn cô một cái xem bản thân cô có nguyện ý hay không!
**
Ngày thứ hai Tần Dĩ Duyệt chặn được bác sĩ cấp cứu.
Bác sĩ Mễ vẻ mặt đưa đám nhìn Tần Dĩ Duyệt đứng chặn cửa phòng làm việc của anh ta."Nữ hiệp, cô có thể khiêm tốn một chút không hả? Tốt xấu gì cũng âm thầm giải quyết chứ!"
"Gọi điện thoại không nhận, gửi tin nhắn không trả lời. Thái độ này của anh có thể để tôi âm thầm giải quyết sao?"
Bác sĩ Mễ khóe miệng giật một cái, "Trước hết để cho tôi đi vào cái đã, cô như vậy tôi sẽ mất mặt lắm đó."
Tần Dĩ Duyệt nhường qua một bên, sau đó ném một túi bữa sáng đến trên bàn làm việc bác sĩ Mễ, "Ăn no nói sau."
Bác sĩ Mễ không nói, mang túi bữa sáng kia từ từ ăn.
Tần Dĩ Duyệt chờ anh ta ăn xong rồi, mới hỏi: "Anh nói tình huống ngày đó một chút. Tôi chắc chắn người kia là bị trọng thương, không thể nào xuất viện cùng ngày được."
Bác sĩ Mễ nuốt xong cai bánh bao nhỏ cuối cùng, uống ly nước, "Đây cũng là chỗ khiến tôi nghi ngờ. Lúc ấy tôi làm báo cáo giải phẫu cũng không phải là cái phần trước mắt kia. Nạn nhân quả thật phần đầu bị thương nặng, nội tạng lệch vị trí không giống nhau, xương sườn gãy ba cái. Lúc ấy quá muộn, không có làm não bộ CT, chỉ làm quét xem sơ sơ. Tôi có thể chắc chắn báo cáo giải phẫu mà tôi viết không phải là cái phần mà trong hệ thống lưu trữ của bệnh viện có được, cũng không phải phần viết tay kia."
"Ý anh là sổ khám bệnh anh viết, báo cáo giải phẫu cũng bị người chặn lấy sửa đổi?"
Bác sĩ Mễ lắc đầu một cái, "Tôi không chắc lắm. Phần trong máy vi tính có thể thay đổi, nhưng phần viết tay kia rõ ràng chính là bút tích của tôi. Chính tôi cũng không nhìn ra thiệt giả. Đó là chỗ tôi không nghĩ ra, đây cũng là lí do vì sao tôi không nhận điện thoại cô đó. Tôi cũng không chắc cô sẽ tin tưởng lời giải thích của tôi hay không nữa."
Tần Dĩ Duyệt trầm ngâm chốc lát, "Ý anh là có người bắt chước bút tích của anh?"
" Đúng. Phần báo cáo viết tay kia không phải do tôi viết." Bác sĩ Mễ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, lục soát một tấm hình, "Đây là tôi làm xong giải phẫu, chụp cho vợ và con gái công việc của tôi này. Phóng lớn ra, có thể mơ hồ thấy tôi lúc ấy viết một số báo cáo giải phẫu, so với phần kia không giống nhau."
Tần Dĩ Duyệt nhận lấy điện thoại di động cẩn thận nhìn rõ hồi lâu, "Làm sao chứng minh tấm ảnh này là chụp vào lúc ấy?"
"Thời gian tôi gửi trên WeChat có thể chứng minh." Bác sĩ Mễ mở tin nhắn với vợ anh ta ra, phía trên đúng là có hiện thời gian ngày hôm trước bác sĩ Mễ gửi ảnh.
Thời gian hiện trong này cùng thời gian máy vi tính ghi vào sổ khám bệnh, báo cáo giải phẫu gần gần nhau.
"Bác sĩ Mễ, tấm ảnh này có thể gửi cho tôi không?"
"Dĩ nhiên có thể." Bác sĩ Mễ lập tức đem ảnh gửi cho Tần Dĩ Duyệt, sau đó khó xử nói: "Bác sĩ Tần, không phải tôi nhát gan sợ chuyện, không có
trách nhiệm. Tôi cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, những chuyện kia rõ ràng cho thấy có người ghim cô. Thân là đồng nghiệp, chỗ tôi có thể giúp được, tôi cũng rất nguyện ý giúp đỡ. Nhưng tôi còn có vợ, con gái cùng những người nhà khác, tôi phải vì họ suy nghĩ một chút. Hy vọng cô có thể hiểu được."
Tần Dĩ Duyệt biết có lời bác sĩ Mễ không nói ra, "Tôi hiểu mà, cám ơn anh có thể nói cho tôi những tin tức này. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến chỗ anh đâu."
"Được được được."
"Cám ơn anh có thể nói cho tôi những thứ này, không quấy rầy anh làm việc nữa."
"Không có sao không có sao. Sau này cô còn có chỗ nào không hiểu, cô cũng có thể hỏi riêng tôi."
" Được, cám ơn bác sĩ Mễ."
Tần Dĩ Duyệt trở lại phòng làm việc, rồi gọi điện thoại cho Trình Giang Tuyết.
Sau khi điện thoại kết nối, đầu kia là tiếng mấy người nói chuyện với nhau, sau đó mới nghe được Trình Giang Tuyết nói chuyện, "Bác sĩ Tần, cô lại làm con thiêu thân nữa rồi hả?"
"Trình pháp y, cô có thể làm như không biết chân tướng không hả?" Tần Dĩ Duyệt bất đắc dĩ nói.
"Cô bây giờ là vận xui đi theo, không xui xẻo mới là lạ. Nói một chút coi, để tôi xem có thể giúp cô cái gì hay không."
Tần Dĩ Duyệt đem chuyện mấy ngày này nói cho Trình Giang Tuyết.
Trình Giang Tuyết nghe vậy trầm mặc một hồi, "Những chuyện cô nói này đúng là có thể phát sinh. Trong cục chúng tôi đội viên đội cảnh sát cùng bên hồ sơ tội phạm có thể làm được, tìm một hacker hack máy vi tính của đồng nghiệp cô để sửa đổi sổ khám bệnh cùng báo cáo giải phẫu hoàn toàn có thể được. Bút tích cũng giải quyết rất dễ, bắt chước viết một phần là được. Chỉ là khiến cho tôi nghi ngờ, đó là những chuyện này nói dễ dàng cũng không dễ dàng, nói khó khăn cũng có chút khó khăn. Có người dày vò đặt bẫy đống cục diện rối rắm như vậy cho cô, rõ ràng không quá thích hợp. Hắn bẫy cô xong rồi thì sao chứ, cô cũng sẽ không bị cắt chức, nhiều lắm chính là danh tiếng kém một chút. Đầu năm nay bác sĩ danh tiếng kém cũng nhiều, không ảnh hưởng cái gì hết. Rõ ràng cho thấy đầu tư cùng lợi nhuận không tỷ lệ thuận mà."
"Nếu ngày đó tôi không xuống xe, chuyện sau đó liền không cách nào phát sinh."
"Cho nên tôi mới nói là cô bị người ta hiểu thấu, người đứng sau biết cô sẽ xuống xe. Chỉ cần cô vừa xuống xe, cục diện phía sau liền có thể khai triển."
"Bọn họ làm sao chắc chắn bác sĩ cấp cứu sẽ là là bác sĩ Mễ, còn bắt chước chữ viết anh ta được?" Tần Dĩ Duyệt rất không hiểu.
"Có lẽ bọn họ đem tất cả bút tích của bác sĩ bên cấp cứu đều bắt chước một lần? Có thể ngay cả bút tích của cô bọn họ cũng bắt chước được đấy."
"Một điểm mà tôi vẫn có nghi ngờ, là ngày đó chồng tôi là tạm thời quyết định đi đến một nơi, những người đó lại làm sao có thể ngay cả thời gian cũng nắm tốt được."
Trình Giang Tuyết bị hỏi đến nghẹn họng, "Cô nói một điểm này không phải là không có ý nghĩa. Cái này yêu cầu chứng minh. Đầu tiên, xe của Hạ Kiều Yến có rất nhiều người nhận ra; thứ hai, tôi cho là bọn họ giống như sẽ chuẩn bị mấy phương án bắt chước bút tích của các bác sĩ cấp cứu, để phòng đến hiện trường phát huy."
"Cô phân tích làm tôi không có lời gì để nói. Thật giống như ở lúc tôi không biết, thì có một tổ chức thần bí theo dõi tôi. Người có thể dày vò ra nhiều chuyện như vậy, không phải là một người."
"Tôi cũng có cảm giác này. Nếu như bọn họ cách đoạn thời gian ra làm chút chuyện, thì sẽ không khiến cho người ta liên tưởng đến chung một chỗ. Bây giờ cơ bản có thể chắc chắn Vi Thải Giai cùng Trần Liễu Phi là con mồi, chính là khiến cho cô tự mình loạn đầu trận tuyến." Trình Giang Tuyết nói.