Mọi người nói chuyện phiếm đến khoảng chín giờ rưỡi, sau đó Hạ Kiều Yến muốn sắp xếp tài xế đưa Dương Nhã Vi cùng Tiểu An trở về thì bị Khổng Tu Thanh từ chối.
"Tôi cùng Ôn Cố mỗi người đưa một vị là được. Nếu không cơm bữa cơm tối của mọi người là vô ích rồi. Ôn Cố, cậu nói có đúng hay không?"
"Tu Thanh ngày mai đi công trường thị sát, cùng An tiểu thư vừa vặn thuận đường, lúc tôi về nhà cũng đi ngang qua gần nhà Dương tiểu thư. Nên đi ngang qua một chút là được."
Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía Tiểu An cùng Dương Nhã Vi, hỏi ý hai người các cô.
Cô đối với Khổng Tu Thanh cùng Ôn Cố thì không có gì là không yên tâm, chỉ là lo lắng các cô ấy có thể lúng túng hay không thôi.
Gia hỏa Tiểu An là kiểu người tương đối ngốc, gật đầu liên tục, "Em không thành vấn đề. Em da mặt dày, làm phiền ai cũng sẽ không cảm thấy có lỗi."
Dương Nhã Vi hàm súc gật đầu một cái, mặt hơi đỏ đi tới bên người Ôn Cố.
Tiễn bốn người đi xong, Hạ Vân Sách liền trở về phòng.
Tiểu Bảo thì đã sớm về phòng mình tắm rửa sạch sẻ.
Trong phòng khách, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến.
Tần Dĩ Duyệt nhớ tới chuyện lúc ban ngày ở trong phòng bệnh nghe được liền hỏi: "Thổ hào, ưm... cái bộ phim truyền hình lấy nguyên mẫu bác sĩ của em là có anh ở phía sau màn thúc đẩy sao?"
Hạ Kiều Yến cười nhìn cô, "Làm sao lại nghĩ như thế? Bộ phim đó quay xong thì anh còn chưa biết em mà."
"Vậy ở thời gian này phát sóng thì anh cũng dám nói anh một chút cũng không tham dự chứ?"
Hạ Kiều Yến sờ một cái lên sợi tóc mềm mại của cô."Thỉnh thoảng làm chút chuyện lãng mạn còn bị vạch trần, thật đả kích người ta đó."
Tần Dĩ Duyệt hưng phấn ôm lấy hông của anh, "Thổ hào, em cảm thấy mình thật hạnh phúc."
"Đi tắm đi. Ngày mai em sẽ thấy hiệu quả."
"Là internet cùng phát sóng trực tiếp sao?"
" Ừ, mấy ngày trước anh có xem qua kịch bản gốc cùng một vài hình ảnh, có thể biết được nhân vật chính là em đó."
"Kịch bản gốc là khi nào viết vậy?"
"Đầu năm ngoái."
"Vậy cùng thời gian lão Hàn nhập viện không khác lắm." Tần Dĩ Duyệt sờ mặt mình một cái, "Em thật có mị lực."
Hạ Kiều Yến bị giọng nói hài hước của cô làm cho tức cười."Nếu không, anh làm sao thấy em mấy lần liền cầu hôn?"
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng, "Nói cũng phải hihi."
Tần Dĩ Duyệt nói xong tung tăng chạy lên lầu.
**
Bên trong xe.
Dương Nhã Vi nhìn xe Ôn Cố lái qua Thành trung thôn hỗn loạn, quay đầu đi.
Ôn Cố nhận ra được động tác của cô, "Sắp tới sao?"
" Sắp tới rồi. Ôn tiên sinh, một chút nữa phiền anh dừng ở bách hóa Vương Phủ Tỉnh."
"Cô ở gần đó?"
Dương Nhã Vi do dự một chút, khẽ gật đầu một cái.
Ôn Cố nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, không nói gì, ngừng xe ở cửa bách hóa Vương Phủ Tỉnh.
Dương Nhã Vi cầm túi xách mình lên, "Tối nay làm phiền Ôn tiên sinh rồi, tôi đi trước."
"Trên đường cẩn thận."
"Được được." Dương Nhã Vi nở nụ cười cẩn trọng mà thẹn thùng.
Ôn Cố nhìn nụ cười mờ nhạt dưới ánh đèn của Dương Nhã Vi, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Nụ cười cô rất giống Lan Phi khi trước.
Khi đó Lan Phi sạch sẽ, đơn thuần, giống như một chùm ánh mặt trời, trong trẻo cũng không nhức mắt.
Khoảng thời gian này Ôn Cố thường thường nhớ tới thời học sinh của Lan Phi, hơn nữa có khuynh hướng càng diễn càng ác liệt hơn.
Anh đã từng vì trả thù Lan Phi mà cố ý tìm một đống phụ nữ lớn trẻ xinh đẹp đến trước mặt Lan Phi kích thích cô ấy, thậm chí tìm cái người đàn ông có tướng mạo bình thường đó nói chuyện, ở trước mặt người nọ nói những chuyện trước kia Lan Phi đã từng làm cho anh, ngay cả phá thai cũng đã nói.
Còn người đàn ông đó phẩy phẩy bàn tay với anh, vẫn đúng như kỳ hạn cùng Lan Phi cử hành hôn lễ.
Lúc nhìn thấy nụ cười của Lan Phi cùng người đàn ông kia khi trò chuyện về nhẫn cưới, Ôn Cố mới hoàn toàn ý thức được, anh đã thật sự mất đi Lan Phi rồi.
Cô ấy đã từng vì anh mà trả giá tất cả những gì mà một người phụ nữ có thể bỏ ra vì một người đàn ông, cô ấy xoay người cũng là xoay chuyển vô cùng lưu loát.
Đại khái là đối với anh đã hết sức thất vọng.
Ôn Cố không hiểu, cũng đã kiên trì nhiều năm như vậy, tại sao không thể kiên trì tiếp?
Chỉ cần anh thu tâm, thì người anh muốn kết hôn chỉ có thể là Lan Phi.
Nhưng, Lan Phi không đợi anh.
Cô ấy không muốn đợi.
Đạo lý đơn giản đến thế, Ôn Cố lại không nghĩ muốn hiểu.
Chỉ muốn giả vờ ngây ngốc, không chịu trách nhiệm đem cuộc sống bây giờ của Lan Phi làm thành một khối hỗn độn.
Dương Nhã Vi nhìn sắc mặt Ôn Cố càng ngày càng âm trầm, lo âu lên tiếng nói: "Ôn tiên sinh, anh không sao
chứ?"
Ôn Cố lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "Tôi không sao."
"Vậy tôi đi đây, gặp lại."
Ôn Cố gật đầu một cái, nhìn Dương Nhã Vi rời đi.
Dương Nhã Vi chậm rãi đi, vừa đi vừa mong đợi Ôn Cố có thể gọi cô lại, hoặc là cho cô số điện thoại di động của anh ta.
Nhưng cho đến khi cô tiến vào bách hóa Vương Phủ Tỉnh, Ôn Cố không hề gọi cô lại.
Dương Nhã Vi trong lòng thoáng qua một trận thất vọng.
Bạn bè Hạ Kiều Yến nhất định là phi phú tức quý*, Ôn Cố so với Hạ Kiều Yến cũng không kém bao nhiêu.
(*)Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị
Cô từng một lần hâm mộ Tần Dĩ Duyệt có thể gả cho Hạ Kiều Yến, cũng hy vọng sẽ có một ngày cũng có thể gặp phải một người đàn ông như vậy.
Hình tượng và tài sản của Ôn Cố, so với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn.
Cô muốn vì chính bản thân mình mà tính toán một chút.
Những năm này cô đã vì người nhà trả quá nhiều, cô cũng nên có ý định sau này cho mình rồi.
Dương Nhã Vi nghĩ như vậy, bước chân nhẹ nhàng đi từ cửa sau của cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh, vòng mấy con phố, trở lại chỗ ở cũ nát ở Thành trung thôn.
Cô ngây ra mà nhìn chỗ mình ở thuê, trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Bây giờ sống không tốt cũng không sao, cô không trộm không cướp, cố gắng làm việc, cuộc sống nghiêm túc, rồi cô sẽ có cuộc sống gia đình hạnh phúc thôi.
Dương Nhã Vi chạy chậm lên lầu.
Mới vừa rồi đi tới chỗ dưới lầu, Dương Nhã Vi liền phát hiện không đúng.
Đèn đường mờ nhạt, bang mở ra.
Hai người đàn ông gương mặt bất thiện đứng ở trước cửa phòng cô.
Một người trong đó lên tiếng, "Cô là Dương Nhã Vi?"
"Anh là người nào?" Dương Nhã Vi cảnh giác nhìn hai người.
"Dương Nhược Cường là em trai cô?"
Dương Nhã Vi nuốt nước miếng một cái, muốn phủ nhận, nhưng thấy trên mặt người kia có vết sẹo bị đao chém nên sợ hãi gật đầu một cái.
Người đàn ông mặt sẹo trong lòng ngực móc ra một tờ giấy, ném tới trước mặt Dương Nhã Vi, "Chính cô nhìn một chút!"
Trong lòng Dương Nhã Vi có loại dự cảm xấu, run rẩy ngồi chồm hổm xuống, nhặt lên tờ giấy nhẹ tênh.
Phía dưới góc phải của tờ giấy có chữ ký của Dương Nhược Cường cùng dấu ấn đỏ tươi.
"Dương Nhược Cường thiếu sòng bạc chúng tôi ba mươi vạn, thằng nhãi ấy nói cô có thể giúp nó trả."
"Tôi không có tiền!"
"Có tiền hay không, đó là chuyện của cô. Một tuần lễ sau chúng tôi phải thấy tiền, nếu không mấy người cứ chờ nhặt xác cho nó đi!"
"Hiện tại các người cũng có thể giết nó ngay lập tức!" Dương Nhã Vi không chút suy nghĩ quát lên.
Mới vừa nãy trong lòng mới có chút tích cực, buồn bực vơi bớt thì đã ba mươi vạn trước mắt đánh tan tác, tức giận trong lòng ngay cả chính cô cũng không khống chế được.
Hai người đàn ông không ngờ tới Dương Nhã Vi nhìn nhu nhu nhược nhược thế mà lại cứng đến vậy.
Người mặt sẹo cười tà, nói: "Nhìn cô là phụ nữ, không muốn nói lời quá khó nghe đẻ uy hiếp cô. Nếu như cô không thức thời, chúng ta có một ngàn loại phương pháp để cho cô sống không bằng chết. Chỉ cần tiền không trả nổi, em trai cô sẽ chết, cô cũng sẽ không tốt được đâu. Đến lúc đó là bị bắt đi để cho các loại đàn ông đùa bỡn thì cũng đều là thứ mà cô không phải là người có thể nắm trong tay!"
Dương Nhã Vi tức đến cả người phát run, lạc giọng nói: "Đi! Đi hết đi!"
Người đàn ông mặt sẹo cùng đồng bạn nhìn nhau một cái, nói: "Một tuần lễ sau, ở thời gian này chúng tôi sẽ tới. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng tự cho mình thông minh mà giở trò!"
Nói xong, hai người dứt khoát quay đi.