Tần Dĩ Duyệt cũng không biết nói chuyện với Tiểu Bảo như thế nào.
Tiểu An ôm một đống ca bệnh vào, "Chị Tần, đây là các tài liệu về trường hợp chị cần."
"Xếp nó giúp chị đi."
Tần Dĩ Duyệt đang muốn cùng Tiểu Bảo nói lời tạm biệt, lại phát hiện điện thoại đã ngắt.
Tiểu An nhìn biểu hiện hơi ngạc nhiên trên mặt Tần Dĩ Duyệt, "Có chuyện gì vậy chị?"
"Không có gì, chị xem trường hợp ca bệnh đầu tiên. Chị muốn đi đến phòng bệnh đó xem thử. Nếu em không có việc thì thì cùng chị đi."
"Vâng ạ."
Tần Dĩ Duyệt cùng Tiểu An tiến vào phòng bệnh cô đang phụ trách, cẩn thận dò hỏi tình trạng của các người bệnh.
Tiểu An cẩn thận quan sát kỹ năng giao tiếp của Tần Dĩ Duyệt.
Cô phát hiện Tần Dĩ Duyệt mang cho người khác cảm giác rất đặc biệt.
Chị ấy chỉ đứng ở nơi đó, lại khiến cho người khác thuyết phục hoàn toàn. Nhưng sẽ không cho người đó cảm thấy có khoảng cách.
Khí chất trầm tĩnh, chắc chắn, chuyên nghiệp, làm rất nhiều bác sĩ dù có mười mấy năm kinh nghiệm đều không thể không bội phục.
Tiểu An suy nghĩ một chút, không biết một ngày nào đó cô có thể có loại cảm giác làm người khác yên tâm như vậy không.
Tần Dĩ Duyệt bước ra khỏi phòng bệnh, dùng bút gõ gõ đầu Tiểu An, "Em lại mơ gì vậy?"
Tiểu An lập tức không biết xấu hổ mà ôm lấy eo Tần Dĩ Duyệt, khóc lóc nói: "Chị Tần, chị nhất định phải thu em làm đệ tử."
"Thôi đi, Có người đệ tử ngốc như em, chị sẽ tổn thọ 10 năm mất."
"Không đi, trừ khi chị bước qua xác em."
"Chị lúc trước bởi vì cái gì mà tuyển em vào?"
"Nhất định là vì em đáng yêu.~~"
Tần Dĩ Duyệt bị tính khí không biết xấu hổ của Tiểu An làm cho sốc, "Chị còn chưa xong việc. Lại cùng em ở chung. Chị sợ sẽ không nhịn được mà phạm tội."
Tiểu An cười hề hề mà buông Tần Dĩ Duyệt ra.
Tuy rằng Tần Dĩ Duyệt nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng Tiểu An chưa bao giờ sợ Tần Dĩ Duyệt. Thường xuyên cùng cô đùa giỡn.
Mặt lạnh lùng cùng lòng lạnh lùng cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Mà Tần Dĩ Duyệt là mặt lạnh lùng.
"Chị Tần, chị có biết chuyện của bác sĩ Dương không? Bên khoa phụ sản ngày hôm qua có người gây sự. Hình như còn là bệnh nhân của cô ấy, hôm nay khẳng định sẽ bị trưởng khoa bên đó mắng."
"Được rồi đừng nói nữa, em xếp lịch làm việc cho chị, sau giờ làm việcsẽ sắp xếp cho em." Tần Dĩ Duyệt không quay đầu lại mà nói.
Tiểu An bị mắng nhưng rất vui vẻ, bước đi sửa sang lại tư liệu.
**
Quán cà phê.
Tần Dĩ Duyệt cầm cái thìa nhỏ, ngẫu nhiên khuấy ly cà phê trước mặt, lắng nghe lời phàn nàn rên rĩ của Dương Nhã Vi.
"Dĩ Duyệt, tớ rất hâm mộ cậu. Nếu tớ có được tính cách của cậu, rất nhiều việc sẽ không phiền toái đến vậy. Mỗi khi tớ nhìn thấy bộ dạng kích động của người bệnh cùng người nhà họ, đầu óc tớ liền trở nên ngốc đi. Có đôi khi tớ cảm thấy mình không thích hợp làm bác sĩ, tớ căn bản không kiềm chế được bệnh nhân." Dương Nhã Vi mặt đầy hâm mộ nói.
"Đừng tự xem nhẹ mình, kỹ năng chuyên môn của cậu không kém, tính tình ôn hòa còn cẩn thận, không cần thiết bởi vì một chút rắc rối liền suy nghĩ vớ vẩn."
"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
"Đúng, nếu bệnh viện toàn là bác sĩ như tớ, người bệnh không dám tới đâu. Thời gian không còn sớm, tớ đưa cậu trở về, cậu ngày mai còn phải đi làm đó."
"Vậy cậu đi đâu?"
"Tớ có vài bệnh nhân đã lên kế hoạch phẫu thuật vào tuần tới, nên cuối tuần phải thả lỏng một chút."
"Thật hâm mộ cậu, tớ hiện tại đều không có ngày nghỉ."
"Tớ cũng chỉ thỉnh thoảng mới có một cái cuối tuần, bác sĩ nào cũng phải trải qua cảm giác này mà." Tần Dĩ Duyệt cười nói.
Dương Nhã Vi thấy cô không có gì là không cam lòng cùng oán hận, đột nhiên nói: "Dĩ Duyệt, cậu mấy năm nay có hối hận không?"
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận năm đó đã bỏ cơ hội du học, nhường nó cho Chu Tử Dương. Nếu là lấy kỹ thuật chuyên nghiệp cùng trình độ thực hành, lấy được cái bằng, liền về nước trực tiếp làm phó trưởng khoa, sẽ không như hiện tại từng bước một từ thực tập sinh leo lên đến chức vụ hiện tại."
Tần Dĩ Duyệt một tay khuấy ly cà phê, cười nói: "Ra nước ngoài cũng không chắc chắn có thể làm được, không có thực lực thì ở đâu cũng không xong."
"Người khác không có thực lực, tớ tin tưởng. Muốn nói cậu không có, đánh chết tớ tớ cũng không tin."
"Cảm ơn đại mỹ nhân để mắt tớ đến vậy, tớ sẽ tiếp tục nỗ lực." Tần Dĩ Duyệt cười tủm tỉm mà nói.
"Tớ trời sinh hài hước."
"Cút đi."
"Ai, tuy rằng cậu rất đẹp, nhưng có thể đừng thô lỗ như vậy không?"
Dương Nhã Vi vô lực, mắt trợn trắng, nói: "Lười cùng cậu vòng
vo, Chu Tử Dương cùng Diệp Thanh cuối tuần trở về, bạn học trong diễn đàn đều nổ tung nồi, nói phải cho bọn họ tiệc hoan nghênh. Cậu có đi hay không?"
"Cuối tuần sao? Không biết nữa, nếu không có việc gì thì tớ sẽ đi."
"Cậu đừng đi, một đống người chờ xem trò cười của cậu đó."
Tần Dĩ Duyệt ngửa đầu đem cà phê trong ly uống sạch sẽ, không sao cả cười cười, "Có cái gì để chê cười, còn không phải là đem chi phí cùng cơ hội du học cho bạn trai, sau lại cho hắn tiền trả phí sinh hoạt, kết quả bạn trai trở thành người đàn ông vô ơn, đá bạn gái là tớ đây sao? Nhiều chuyện như vậy TV mỗi ngày đều có."
Dương Nhã Vi trừng đôi mắt nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Cậu nghĩ như vậy thật sao?"
"Nếu không muốn nghĩ như thế nào?" Tần Dĩ Duyệt gọi người phục vụ đến tính tiền, nhìn về phía Dưỡng Nhã Vi đang ngồi bất động, nói: "Đi thôi, bác sĩ Dương"
Vừa nói xong, Tần Dĩ Duyệt cầm lấy túi đứng lên.
Còn chưa đứng vững, chân cô liền bị người ôm lấy.
Tần Dĩ Duyệt hoảng sợ, cúi đầu xem, phát hiện là Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo mặc bộ quần áo in hình cậu bé Bọt Biển, đúng lúc ngẩng lên một khuôn mặt mềm mại, nhỏ nhắn, tinh sảo vẻ mặt chờ mong mà nhìn xem Tần Dĩ Duyệt, đôi mắt đen láy ở bên trong tràn đầy ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
Cái loại ngạc nhiên cùng mừng rỡ này rất dễ dàng cảm hóa người khác.
Tần Dĩ Duyệt lộ ra nụ cười vui mừng, "Bảo Bối, chào buổi tối. Con theo người nhà cùng đi đến sao?"
Tiểu Bảo gật đầu.
Cánh tay ngắn ngủn đem chân Tần Dĩ Duyệt ôm chặt hơn nữa, như là sợ cô đột nhiên sẽ chạy mất.
Dương Nhã Vi nhìn Tiểu Bảo rất đáng yêu, cười nói: "Tiểu Bảo Bối, chào buổi tối."
Nói xong, Dương Nhã Vi vươn tay đến Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo thế nhưng ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Dương Nhã Vi tay dừng tại giữ không trung, có chút xấu hổ.
Tần Dĩ Duyệt giải thích nói: "Tình huống của nhóc có chút đặc biệt."
Sau đó, cô quay đầu đối với Tiểu Bảo nói: "Con cùng quản gia đến hay là ba ba của con?"
Tiểu Bảo mở ba lô nhỏ mang theo, lấy ra ipad mini cứng nhắc, đã viết hai chữ.
Ba ba.
Tần Dĩ Duyệt trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Kiều Yến, thấy Tiểu Bảo dù mừng rỡ, kinh hỉ toàn bộ bị đánh bay sạch sẽ.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ nghĩ, nói ra: "Cô cùng bạn cô còn có chút việc, cô mang con đến quầy phục vụ trước, con ở đó đợi ba ba của con được không nào?"
Tiểu Bảo nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện một vòng ảm đạm.
Cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhếch...
Bộ dáng nho nhỏ nhìn qua trông rất tội nghiệp.
Tần Dĩ Duyệt thấy thế, trong lòng bỗng dưng nhảy ra một cảm giác tội lỗi.
Đang lúc Tần Dĩ Duyệt không biết làm sao với tiểu gia hỏa này, thì nghe được sau lưng có tiếng bước chân bình thản đi đến.
Tiếng nói tao nhã của Hạ Kiều Yến vang lên, "Tiểu Bảo, đừng ảnh hưởng bác sĩ Tần cùng bạn cô ấy nói chuyện nữa."
Hạ Kiều Yến xuất hiện, để cho tất cả ánh mắt trong quán cà phê đều tập trung vào trên người của anh.
Tất cả mọi người nhìn theo phương hướng anh đi, muốn biết cô gái nào may mắn như vậy, có thể được người đàn ông tốt như Hạ Kiều Yến coi trọng.
Tiểu Bảo thấy Hạ Kiều Yến đến, lập tức như một vật trang sức dán chặt lấy Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt lập tức hết sức khó xử.