Trong đó chuyện khiến cho Tần Dĩ Duyệt thấp thỏm không yên nhất cũng không có phát sinh, Hạ Kiều Yến cũng chưa cùng cô cùng ngủ một phòng.
Chuyện này để cho cô nhẹ nhàng thở ra.
Buổi sáng ngày thứ ba, Tần Dĩ Duyệt như trước đây xuống lầu. Lại nhìn thấy đại sảnh xếp một đống đồ vật.
Hạ Kiều Yến cùng Lưu thẩm ở bên cạnh đang nói gì đó, hình như là còn thiếu thứ gì.
Nghe được tiếng bước chân của Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến ngẩng đầu hướng cô cười cười."Em dậy rồi."
"Đây là muốn làm gì vậy?"
"Chuẩn bị đồ đạc quay trở lại nhà của em."
"Cũng không cần nhiều đồ như vậy chứ?" Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt ngu ngơ mà nhìn anh.
"Vốn định ngày về thăm bố mẹ đến nhà mẹ đẻ của em, nhưng đúng lúc bố mẹ em cùng người thân ra ngoài du lịch cả rồi, chỉ có thể đợi lúc họ trở về thôi. Những vật này ngoại trừ cho bố mẹ ra, mấy người họ hàng của em cũng không thể thiếu."
Tần Dĩ Duyệt xấu hổ mà gãi gãi đầu, hổ thẹn nói: "Thật xấu hổ, em không hiểu rõ lắm những nghi lễ này. Làm phiền anh rồi. Sau này muốn làm cái gì, anh nhắc em một chút."
"Những điều này đều là việc nhỏ, em cũng chỉ về nhà thăm bố mẹ một lần. Không cần phải học. Em đi lên lầu thay quần áo. Thuận tiện gọi Tiểu Bảo rời giường."
"Được, tuân mệnh, thổ hào." Tần Dĩ Duyệt cười chạy lên lầu.
Lúc đến chỗ rẽ của cầu thang, cô nhịn không được quay đầu nhìn lại Hạ Kiều Yến dưới lầu. Trong lòng không khỏi dần xuất hiện tình cảm ấm áp.
**
Vì sắp xếp những vật đó. Hạ Kiều Yến lái xe SUV, đằng sau còn có chiếc xe vận tải đi theo, mới đem những vật đó xếp đủ.
Khi đến dưới nhà Tần Dĩ Duyệt, Lạc Minh Mị cùng Tần Thu Dương và các thân thích đều đi ra. Khu nhà nhỏ liền có nhiều người đến xem, mỗi người đều có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ mà nhìn bọn họ.
Hạ Kiều Yến quay cửa kính xe xuống, cười nói: "Ba mẹ. Sao mọi người lại ra đây rồi?"
"Chúng ta cũng vừa về đến nhà, xem chừng hai đứa cũng sắp đến rồi, cho nên xuống đây đợi luôn." Lạc Minh Mị nhìn hai chiếc xe dừng lại, "Sao lại mang nhiều đồ đến như thế này? Quá tốn kém rồi."
"Đều là đồ trong nhà đã có rồi, không cần để ý đâu mẹ." Hạ Kiều Yến vừa nói vừa cùng Tần Dĩ Duyệt và Tiểu Bảo mở cửa xe.
Đằng sau tài xế của xe vận tải bắt đầu dỡ đồ xuống, Tần gia, Lạc gia thân thích cũng nhao nhao tới hỗ trợ.
Một đám người rất nhanh liền đem xe quà tặng mang đến trên lầu.
Tần gia là kiểu nhà hai tầng, hai tầng cao thấp khoảng gần 150 mét vuông, bình thường chỉ có ba người ở, rất là rộng rãi.
Hiện tại đột nhiên có một đám người, còn có một đống đồ vật, lập tức có chút chật chội.
Lạc Minh Mị trước đó đã cùng hai nhà thân thích đề cập qua tình huống của Tiểu Bảo, bởi vậy không có người tận lực đi theo thân thiết với Tiểu Bảo, đều vây quanh Hạ Kiều Yến nói chuyện phiếm.
Hạ Kiều Yến một mực mỉm cười cùng bọn họ nói chuyện với nhau, không có một chút kiêu ngạo.
Lạc Minh Mị cùng thím, dì của Tần Dĩ Duyệt phân quà tặng, nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt nắm tay Tiểu Bảo đi tới, liền hỏi: "Những thứ này là con làm, hay vẫn là con rể an bài đây?"
"Mẹ, mẹ cũng quá xem trọng con rồi, con cũng không biết việc về nhà thăm bố mẹ đây này, con vẫn cho là chuyện này ở cổ đại mới có."
"Được, mẹ làm sao lại sinh ra cái loại người như con vậy nhỉ? Quá thất bại, quá thất bại rồi. Con lại để cho con rể một người thu xếp cả đống đồ như vậy con thấy thích hợp lắm sao?"
Tần Dĩ Duyệt cũng nuốt một ngụm nước bọt, "Vậy theo lão Phật gia chính là ý gì?"
"Được rồi, nói cho con cũng nói không thông. Con mang Tiểu Bảo Bối lên lầu ở lại đó đi, đừng làm cho Tiểu Bảo Bối cảm giác không được tự nhiên."
"Yes Sir. Vất vả thím và dì rồi."
"Không khổ cực, vừa du lịch trở về, vừa vặn hoạt động gân cốt một chút." Thím hai cười nói.
Tần Dĩ Duyệt nắm tay thịt của Tiểu Bảo lên lầu, chị họ Tần Phân cùng cô em họ Lạc Nhã Nhĩ cũng theo lên lầu.
Tần Dĩ Duyệt nhéo nhéo tay Tiểu Bảo, "Bảo bối, con trở về phòng một mình được không?"
Tiểu Bảo gật đầu, đi vào phòng Tần Dĩ Duyệt liền đóng cửa lại.
Chị họ Tần Phân cười nói: "Xem nụ cười trên mặt của em đã biết rõ em trải qua không tệ, con trai Hạ Kiều Yến không khó chăm sóc lắm nhỉ?"
"Tiểu Bảo rất hiểu chuyện, chỉ có là sợ nhiều người, người càng nhiều tâm tình của nhóc ấy sẽ không ổn định."
"Không ít
trẻ con đều như vậy, thằng nhóc đó có thể chấp nhận em là tốt rồi. Mấy ngày hôm trước chị còn có chút lo lắng em cùng nhóc ấy ở chung không tốt, trong nhà lại chỉ có em và một đứa bé, con một đều sẽ có chút không quan tâm người khác."
"Chị Phân, có thể không hạ thấp em xuống như vậy không?" Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt ai oán mà nhìn Tần Phân, từ ngăn thứ hai của tủ chứa đồ lấy ở bên trong cho Tần Phân cùng Lạc Nhã Nhĩ đồ ăn vặt cùng sữa chua.
Cô cùng mẹ đều thích ăn đồ ăn vặt và sữa chua, bởi vậy trong nhà không ít chỗ đều có nó.
"Nếu không em hỏi một chút Nhã Nhĩ đi, xem thử em ấy có phải nghĩ như vậy hay không?" Tần Phân nhận lấy sữa chua, bắt đầu uống.
"Chị họ, chị Phân nói rất có đạo lý. Em cùng chị Phân đều có anh chị em, mà chị thì không có. Dì dượng bọn họ kiên quyết chỉ sinh một người, chị không biết được chỗ tốt khi có anh chị em đâu."
Tần Dĩ Duyệt im lặng, "Vậy hai người là cái gì?"
"Chúng ta không giống vậy, chúng ta là thân thích, có thân thích đến mấy cũng không giống như cùng anh chị em ruột thịt được. Chúng ta dù nói thế nào cũng là người hai nhà, không giống anh chị em là người một nhà, nói cái gì cũng có thể nói."
"Hai người hôm nay là đối với chị khoe khoang sao?"
"Là tới hâm mộ em đấy." Tần Phân vỗ vỗ tay của cô, "Sau này có chỗ không rõ thì gọi điện thoại cho chị, chị tốt xấu gì cũng đã có con rồi, so với em có nhiều kinh nghiệm."
"Cảm ơn chị Phân."
Lạc Nhã Nhĩ nhìn bộ dáng làm nũng của Tần Dĩ Duyệt, đột nhiên hỏi: "Chị họ, anh rể kỹ thuật trên giường như thế nào đây? Có cảm giác dục tiên dục tử[1] không?"
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy thiếu chút nữa bị sữa chua làm cho sặc, buồn bực ho khan vài tiếng, "Chị hiện tại đã biết rõ phong cách lời nói hung hãn của Lạc phu nhân là từ đâu rồi, mấy người có thể không nhiều chuyện về chuyện riêng tư của người khác không vậy?"
"Không thể! Em hiếu kỳ mà. Nếu anh rể ngay cả kỹ thuật trên giường cũng rất lợi hại, vậy thì quá hoàn mỹ."
"Về sau em kết hôn thì tự mình nhận thức."
"Chị tiêt lộ một chút thôi."
"Nghĩ hay lắm!"
Lạc Nhã Nhĩ con mắt đảo vòng, khoác ở cánh tay Tần Dĩ Duyệt, "Tần Dĩ Duyệt, chị bây giờ gả vào nhà giàu sang quyền quý rồi, nhớ phải xem xét mấy người đàn ông có tiền cho em, biết không đó?"
"Em mới 24, không gấp."
"Yêu đương cũng muốn nói chuyện một hai năm mới kết hôn, không còn sớm."
"Có thể." Tần Dĩ Duyệt cười nói.
Lạc Nhã Nhĩ nở nụ cười sáng lạn, theo chỗ cô ngồi nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy được Hạ Kiều Yến đang bị người vây quanh.
Hạ Kiều Yến tuấn lãng, dáng người cao ngất, khiến cho anh trong đám người rất dễ dàng mà nổi bật.
Hơn nữa tài ăn nói, quý khí hiếm có cùng giá trị con người của anh, lại khiến cho anh thoạt nhìn rất là xa không thể chạm vào.
Cô đã từng vụng trộm mê luyến Hạ Kiều Yến, nhưng cô không nghĩ tới người đàn ông cô đã từng YY trong đầu, một ngày kia sẽ trở thành anh rể của cô.
Nghĩ nghĩ, Lạc Nhã Nhĩ nhìn về phía Tần Phân đang cùng Tần Dĩ Duyệt nói chuyện, trong lòng xuất hiện cảm giác ghen ghét.
Từ nhỏ, cô đã bị lấy ra cùng Tần Dĩ Duyệt so sánh.
Tần Dĩ Duyệt gia đình hoàn cảnh so với cô tốt hơn, Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị chỉ có một đứa con gái là cô ta, tất cả sủng ái cùng tài phú mà bọn họ có được đều cho Tần Dĩ Duyệt.
Không giống cô còn có một thằng em, trong nhà có đồ gì tốt đều muốn để cho em trai cô.
---------------------------------------
[1] Dục tiên dục tử: Sướng chết đi sống lại, giống như phê thuốc.