Hạ Kiều Yến liếc mắt, "Người trong vòng tròn quyền quý luẩn quẩn này, ai cũng biết Lan Phi là người phụ nữ của nó, có ai dám lấy?"
"Không phải người trong này, chỉ là viên chức nhỏ bình thường thôi."
Hạ Kiều Yến kinh ngạc, ""Cô ấy cố ý kích thích Ôn Cố sao?"
"Em vừa rồi gọi điện thoại cho Lan Phi hỏi tình huống, cô ấy rất nghiêm túc. Cũng đã cùng cái người đàn ông đó chụp cả ảnh cưới rồi." Khổng Tu Thanh cầm di động đưa cho Hạ Kiều Yến, "Là người này đây, cũng không đẹp trai cũng không có tiền. Chả biết Lan Phi đổ hắn vì cái gì. Cùng Ôn Cố mười năm qua lại, cô ấy nếu kiên trì một hai năm nữa, Ôn gia bức Ôn Cố kết hôn, cô ấy không phải là người sẽ dễ được chọn nhất sao? Hiện tại lập gia đình, trước đây chịu đựng nhiều năm như vậy, không phải là vô ích à? Cô này đầu óc chắc bị úng nước à nha."
Hạ Kiều Yến lướt mấy tấm hình trên điện thoại di động. Ảnh chụp cô dâu thoạt nhìn rất bình thường. Cơ bản trên đường cái dùng mấy trăm đồng tiền cũng có thể chụp rồi.
Cả người đàn ông đó cũng rất bình thường, nhưng ánh mắt của Lan Phi rất dịu dàng.
Hạ Kiều Yến đưa di động trả lại cho Khổng Tu Thanh, "Anh đợi tìm Lan Phi nói chuyện."
"Anh hôm nay rảnh rỗi quá vậy? Không cần chăm Tiểu Bảo sao?"
"Tiểu Bảo cùng mẹ nó đi về nhà ngoại rồi."
Khổng Tu Thanh cùng Từ Mạc Á với nhìn thoáng qua nhau."Tiểu Bảo gọi Tần Dĩ Duyệt là mẹ rồi hả?"
"Ừ. Thằng bé rất thích Tần Dĩ Duyệt."
Ôn Cố vẫn luôn ngủ nãy giờ, đột nhiên quát một tiếng."Trừ phi lão tử chết rồi, em ai cũng không thể gả!"
Ba người nhìn trong chốc lát. Hạ Kiều Yến nói: "Anh đi trước tìm Lan Phi, mấy đứa xem nó. Mạc Á. Cậu trước khi đi nói với anh một tiếng, chúng ta lại gặp nhau."
"Nhất định. Anh cứ đi giải quyết chuyện của Ôn đại thiếu đi."
**
Ngoại ô.
Hạ Kiều Yến đem chiếc xe dừng ở trước một căn nhà bình thường.
Đó là một căn nhà nhỏ mới xây, trước căn nhà có một khuôn viên nhỏ. Bên trong trồng hoa cũng hơn nửa là tranh hoa điểu trong chợ tùy ý là có thể thấy được.
Hạ Kiều Yến đứng ở trước cửa sắt, không có thò tay đẩy ra.
Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lan Phi.
Một lát sau, bên trong vang lên một tiếng chuông quen thuộc.
Một giọng nữ nhu hòa, dễ nghe vang lên, "A lô, Kiều Yến."
"Anh đanh ở trước nhà em."
Lan Phi thanh âm dừng một chút, "Khổng Tu Thanh nói với em không ít, em cũng đã giải thích đã qua. Kiều Yến, em không quá muốn gặp người có quan hệ cùng anh ấy, thực tế các anh còn là bạn của anh ấy nữa."
"Em cảm thấy anh sẽ đến nơi này, nghe em nói một hai câu rồi sẽ đi sao?"
Lan Phi giọng dừng một chút, lát sau nói: "Anh chờ một chút."
Hạ Kiều Yến ngồi trở lại trong xe, nhìn người phụ nữ trong căn nhà nhỏ chậm rãi đi ra.
Đó là một người phụ nữ không tính là xinh đẹp, nhưng nếu có thể nhìn lại lần thứ hai, khí chất rất yên tĩnh, trưởng thành.
Hạ Kiều Yến gặp Lan Phi rất nhiều lần, trước đây Lan Phi trên người cũng chỉ mặc quần áo xa xỉ của các nhãn hiệu lớn.
Hiện tại mặc loại quần áo bình dân, trên mặt cũng không có trang điểm, thanh thanh đạm đạm, lại có một cảm giác xinh đẹp rất khác.
Lan Phi đi đến chỗ ghế lái, gõ cửa sổ xe.
Hạ Kiều Yến đem cửa sổ xe hạ thấp xuống ra, "Lên xe đi."
"Em dẫn anh đi xung quanh đây một chút."
Hạ Kiều Yến từ chối cho ý kiến, xuống xe đi theo sau lưng Lan Phi.
Lan Phi mang theo đi đến đầu đường nhỏ Hạ Kiều Yến, chọn một cái quán nhỏ ven đường tùy ý ngồi xuống.
Hạ Kiều Yến mắt nhìn trong quán nhỏ, không có động tác gì khác.
Lan Phi cười cười, "Kiều Yến, anh cũng hiểu được quyết định của em là quá qua loa sao?"
"Em vội vàng kết hôn như vậy, tỷ lệ hạnh phúc không có lớn."
"Vậy còn anh? Anh lúc đó chẳng phải đột nhiên cùng một người phụ nữ quen biết không lâu kết hôn hay sao?"
"Chúng ta không giống nhau."
"Đúng là không giống nhau. Cùng đàn ông các anh so, phụ nữ luôn chịu thiệt đấy, còn lại là mấy người đàn ông có quyền có thế như mấy anh. Ai tranh giành các anh được?" Lan Phi cười có chút miễn cưỡng.
"Em là vì Ôn Cố không chịu kết hôn với em, cho nên tìm một người đàn ông để kích thích nó sao?"
"Em không có nhàm chán như vậy. Mười năm cũng đã chờ rồi, thì sợ gì nữa. Em chỉ là đột nhiên ghét cuộc sống như vậy. Anh nói xem, Ôn Cố anh ấy có yêu em không? Nếu như anh ấy yêu em, sẽ có thẻ mỗi lần đều ném tiền cho em, lại để cho em tự mình đi phá thai sao? Các
anh nghĩ thử, em một người đối mặt những ánh mắt nghi vấn của mấy người bác sĩ và y tá, trong lòng em nghĩ cái gì? Em mỗi lần đối mặt với mấy người bạn gái bên ngoài của anh ấy thị uy, cảm xúc khi đó của em là gì? Các anh với tư cách bạn bè của anh ta, sẽ cho rằng anh ta tối đa cũng chỉ chơi vài năm, sẽ không xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó Ôn gia thúc giục kết hôn, em sẽ thuận lý thành chương mà gả cho anh ấy." Lan Phi lau nước mắt trên mặt nước mắt, giọng nói bắt đầu phát run, "Đây cũng chỉ là một loại khả năng mà thôi. Trả giá của em trong những năm này người của Ôn gia sẽ không thể nào không nhìn ra, nhưng vì cái gì không có một người nói đến chuyện kết hôn của em và Ôn Cố? Em đã 29 tuổi, sang năm sẽ là 30 rồi."
Lan Phi hít một hơi sâu, tiếp tục nói: "Cơ thể của em bởi vì phá thai quá nhiều, đã rất yếu rồi. Rất có thể sau này không có con được nữa, Ôn gia sẽ chấp nhận đứa con dâu như vậy sao? Em nghĩ, bọn họ sẽ không cần đâu. Hơn nữa, cùng Ôn Cố sau khi kết hôn, em sẽ trải qua cái kiểu gì cũng không cần nghĩ, đại khái là giống như mười năm này. Loại cuộc sống như thế, em một chút chờ mong cũng không có. Em hiện tại gặp được một người đàn ông, anh ấy tuy không có nhiều tiền giống các anh. Nhưng anh ấy lắng nghe, quan tâm em, cũng chăm sóc em, cho dù đời sống vật chất không tốt, vậy thì sao? Em cùng anh ấy cũng không phải cố gắng gì nhiều, trôi qua cuộc sống trình độ bậc trung là không thành vấn đề."
"Em cảm thấy hắn ta sẽ không để ý đến quá khứ của em?"
"Những chuyện kia em đều đã nói cho anh ấy biết rồi. Anh ấy nói không ngại." Lan Phi nhìn về phía Hạ Kiều Yến, "Anh có phải cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi? Có thể em cảm giác không thấy anh ấy lừa gạt và nói dối em."
"Anh vẫn cảm thấy em làm như vậy là quá mạo hiểm. Ôn Cố cũng không phải không có tình người, em ở cùng nó mười năm, nó sẽ không để em thua thiệt."
"Có thể em muốn chính là yêu, không phải là thua thiệt hay tiền bạc." Lan Phi ánh mắt thong thả mà nhìn về núi rừng xa xa, "Anh trở về nói với anh ấy, em không hận. Mười năm nay trải qua như vậy, hiện tại đi đến bước này, một ít nguyên nhân cũng là do em, chưa nói tới ai trách ai. Đối tượng kết hôn sau này của anh ấy nhất định sẽ so với em tốt hơn, không cần phải vì em mà thương tâm quá lâu, làm như thế nào thì chơi như thế đó."
Lan Phi nói xong, không có nhìn Hạ Kiều Yến, đứng dậy quay trở lại con đường cũ.
Hạ Kiều Yến vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, đối với chuyện của Ôn Cố cùng Lan Phi không nói bất cứ cái gì.
Chuyện mà Ôn Cố làm ở trong đám người quyền quý của bọn họ là rất bình thường, không ít người sau khi kết hôn, trước hôn nhân chơi như thế nào hôn sau cũng còn như vậy, chỉ cần ở trước cuộc hôn nhân đã nói qua rồi, vợ chồng song phương cơ bản sẽ là một mắt nhắm một mắt mở, hoặc là cả hai cùng chơi.
Nhưng không thể không thừa nhận, cách làm như vậy rất đau đớn.
Những người đàn ông như bọn họ, cho dù chơi bời đến bốn mươi tuổi, muốn kết hôn, cũng sẽ có một đám phụ nữ trẻ tuổi, mười mấy hai mươi mấy nhào đến.
Phụ nữ thì không giống vậy.
Cho dù có tiền có thế có sắc, các cô đã qua 30 tuổi, đối tượng có thể lựa chọn kết hôn cũng ít đi rồi.
Hạ Kiều Yến không cách nào phủ nhận lựa chọn hiện tại của Lan Phi.
Cô đem quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất đều đặt ở trên người Ôn Cố, trôi nhanh đến lúc cô 30 tuổi, cô vẫn như trước, không có đi đến hôn nhân.
Thậm chí nhìn vào cách cô cùng Ôn Cố chia tay, ngay cả tiền chia tay tối thiểu cũng sẽ không có.
Nói cho cùng, người chịu thiệt nhất vẫn là cô.