Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, rất nhanh liền hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi.
Đại khái là chưa kết hôn nhưng lại có thai, người nhà muốn cho con bé làm giải phẫu.
Có thể con bé không muốn.
"Trưởng khoa bên họ cùng bác sĩ ở đâu hết rồi?"
"Họ đều còn chưa tới. Chỉ có bác sĩ Dương ở đó đối phó mà thôi. Bác sĩ Dương đã không có biện pháp rồi, em nhìn thấy vậy nên đến đây tìm chị."
Tần Dĩ Duyệt bước nhanh vào văn phòng, đặt túi xách xuống. Rất nhanh thay áo khoác trắng, "Đi thôi. Tình huống cụ thể đi trên đường rồi nói."
"Dạ."
**
Hai người đi theo cầu thang xuống lầu. Còn chưa tới chỗ tầng trệt của khoa sản, đã nghe đến tiếng cãi lộn kịch liệt cùng với âm thanh chửi rủa.
Tiểu An nuốt một ngụm nước bọt, có chút nhút nhát mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt mặt không biểu tình mà ra khỏi cầu thang. Đối với cả một hành lang loạn thành một đoàn nhìn như không thấy, âm thanh lạnh lùng nói: "Đây là muốn làm gì? Muốn đánh nhau phải không, vậy xin mời đổi chỗ khác, đừng làm ảnh hưởng đến người bệnh."
Dương Nhã Vi nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt lập tức nhẹ nhàng thở ra. Dịu dàng nói với bệnh nhân: "Mong mọi người an tâm một chút, đừng vội. Mời về từng giường ngủ nghỉ ngơi."
Các bệnh nhân tụ tập ở trên hành lang bệnh viện bị y tá dẫn về phòng bệnh của mình.
Tần Dĩ Duyệt đi đến trước mặt của một đôi vợ chồng mặt đỏ tới mang tai, "Mời hai vị đến trong văn phòng nói chuyện, đừng ở trên hành lang ảnh hưởng đến những người khác."
"Mấy người bác sĩ các người ngoài trừ biết nói chuyện có chút dễ nghe ra, thì còn có thể làm gì nữa?" Người phụ nữ bất mãn ồn ào.
"Còn có thể làm rất nhiều việc, nhưng mà hai người hiện tại là người nhà của bệnh nhân. Chúng tôi là bác sĩ, cũng đừng thảo luận chuyện chúng tôi là ai nữa. Đầu tiên cần giải quyết chuyện trước mắt đã."
Hai người vợ chồng nhìn vẻ mặt tỉnh táo, không sợ của Tần Dĩ Duyệt, chậm rãi mà gật đầu. Đi theo cô vào văn phòng của Dương Nhã Vi.
Tần Dĩ Duyệt tự nhiên ngồi vào sau bàn làm việc của Dương Nhã Vi, "Tình huống đại khái tôi đã nghe trợ lý của tôi nói qua rổi, hiện tại tôi muốn nghe xem muốn nói yêu cầu gì. Sau khi nghe xong. Bệnh viện chúng tôi sẽ cùng hai người nghiên cứu thảo luận, trao đổi lẫn nhau về cách xử lý tốt nhất."
Người đàn ông hướng trên mặt đất nhổ một cái nước bọt, "Tôi nhổ vào! Tôi không tin tưởng mấy người các cô!"
"Không tin tưởng cũng không có sao. Nếu như thật sự không cách nào tin tưởng, có thể tiến hành làm thủ tục xuất viện, tìm bệnh viện mà hai người tin tưởng, chuyện này cũng có thể thực hiện đấy. Hai người tranh luận ầm ĩ đã không thích hợp rồi, chuyện này cũng không cần tôi phải giải thích rõ ra nhỉ?"
Người đàn ông bị Tần Dĩ Duyệt hung hăng chặn họng.
Người phụ nữ còn lại nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt không yếu đuối có thể lấn tới như Dương Nhã Vi, không tự chủ mà nói chuyện mềm mại hơn, nhìn bảng tên trước ngực Tần Dĩ Duyệt, "Bác sĩ Tần, chúng tôi không có ý chuyển viện, bệnh viện Nhã Đức chúng tôi vẫn rất tin tưởng mà. Tôi cùng chồng tôi là vì con tôi nên mới sốt ruột, con của chúng tôi mới 14 tuổi, nó học ở lớp chọn trong trường chuyên cấp 3, lại đột nhiên mang thai, chuyện này khiến chúng tôi còn con bé vô cùng sốc. Bệnh viện lại chậm chạp không đưa ra phương án giải quyết, chúng tôi trong lòng sốt ruột, cảm xúc có chút không khống chế nổi, tuyệt đối không có ý làm khó mọi ngưởi đâu."
"Tâm tình của hai người tôi hiểu, bệnh viện bên này cũng có chế độ quy định, tuyệt đối không phải cố ý kéo dài. Tôi không phải là người ở bên khoa phụ sản này, nhưng tôi có thể nói đơn giản cho hai người về quá trình hoạt động của bệnh viện. Nói như vậy, trẻ vị thành niên làm phẫu thuật, chúng tôi phải vô cùng cẩn thận. Chủ yếu biểu hiện ở ba phương diện, một là lo lắng thai ngoài tử cung, hai là xuất huyết nhiều, ba là tình huống bệnh nhân khỏe mạnh bình thường."
Tần Dĩ Duyệt nhìn hai vợ chồng chăm chú nghe cô nói chuyện, tiếp tục nói: "Hai người cảm thấy chúng tôi cố gắng kéo dài thời gian phẫu thuật, muốn cho mọi người ở viện nhiều ngày hơn, loại suy nghĩ này là không đúng. Buổi kiểm tra chiều hôm nay là kiểm tra thường lệ, để có thể tính toán tỷ lệ thành công khi đã loại bỏ kỹ thuật cùng những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra. Nếu như hai người có thể cung cấp báo cáo kiểm tra sức khỏe bình thường của con gái hai người, ba phương diện này chúng tôi có thể xem xét giảm bớt, tranh thủ buổi sáng ngày mai làm giải phẫu cho cô bé. Tôi giải thích như vậy hai người đã hiểu rõ chưa nhỉ?"
"Đã hiểu đã hiểu, cám ơn bác sĩ."
"Kế tiếpđể cho bác sĩ Dương trao đổi với hai người về mấy việc cần làm trước khi phẫu thuật."
"Được được."
Tần Dĩ Duyệt
liếc nhìn Dương Nhã Vi, Dương Nhã Vi nhẹ gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt liền mang theo Tiểu An đi ra ngoài.
Tiểu An nháy nháy con mắt, "Chị Tần, chị không sợ hai vợ chồng họ đánh chị sao?"
"Bọn họ đánh chị, chị cũng có thể đánh trả. Sợ cái gì?"
"Nói cũng phải."
Tần Dĩ Duyệt bước chân dừng một chút, nói: "Muốn ở trong mấy chuyện rắc rối của ngành y mà có thể chiếm vị trí chủ động, phải là công tác của chúng ta trước giờ không có bất kỳ sai lầm nào. Vậy nên cần chủ động rèn luyện hàng ngày công việc và vượt qua thử thách kỹ thuật chuyên nghiệp, điểm này em phải nhớ kỹ."
"Em nhớ kỹ rồi."
"Bình thường vẫn phải có cảnh giác. Hiện tại truyền thông rất thích đưa tin đồn thất thiệt, người bệnh và người nhà họ bởi vì bệnh tật, đôi lúc mất đi sức phán đoán và lý trí tối thiểu, hành vi quá khích đến đâu cũng có thể làm ra được. Đến lúc đó, bởi vì bọn họ có hành vi quá kích, bị thương nặng hay tử vong, đều là chính chúng ta không may. Cái tính mơ mơ màng màng của em chắn chắn phải sửa đổi."
Tiểu An gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt sẽ rất ít cùng cô nói chuyện đứng đắn, nghiêm túc, nhưng một khi nghiêm túc, chăm chú, sẽ thật sự là khuyên bảo cô.
Cô không có khí thế hay bản lĩnh như Tần Dĩ Duyệt, nếu gặp được người nhà hoặc muốn thương tổn đến bệnh nhân của cô, cô khẳng định không thể xử lý tốt.
**
Buổi sáng bận rộn trôi qua, Tần Dĩ Duyệt lúc tan việc gọi điện thoại cho Dương Nhã Vi, hẹn cô ở căn tin bệnh viện ăn cơm.
Lúc các cô đến căn tin, Tiểu An đã lấy cơm giúp rồi.
Dương Nhã Vi hốc mắt có chút đỏ lên, hiển nhiên là đã vừa khóc.
Nhận lấy khay cơm, như thế nào cũng ăn không trôi.
Tiểu An thấy thế cầm khay của mình khay đi tìm bàn của các y tá khác ngồi chung.
Tần Dĩ Duyệt ăn hết hai phần cơm, nhịn không được nói ra: "Cậu nha, trên mặt bất cứ lúc nào cũng đều treo một hàng chữ "Tôi hiền lành tốt bụng, nhanh đến bắt nạt tôi!", khó trách suốt ngày bị bắt nạt sỉ nhục."
Dương Nhã Vi bị lời của cô làm cho khóe miệng co quắp, "Thật hay giả vậy?"
"Nửa thật nửa giả. Tớ không biết cậu làm sao để hiểu được cương vị của một bác sĩ đó, riêng tớ thì tớ hiểu là trách nhiệm trong phạm vi công việc, phải đem nó làm cho tốt, để cho người khác tìm không thấy bất cứ sai lầm nào; mặt kỹ thuật bên ngoài, ai dám bắt nạt tớ, tớ liền vung tay ra! Nhất là đối mặt với bệnh nhân cùng người nhà họ đấy, thái độ phải mạnh mẽ cứng rắn lên."
Dương Nhã Vi gật đầu, vẫn không có tinh thần gì hết, "Dĩ Duyệt, tớ không làm như cậu được. Cậu vốn cứng rắn rồi, cho dù bị bệnh viện sa thải, bố mẹ cậu hoàn toàn có thể nuôi cậu, Hạ Kiều Yến cũng sẽ không nhìn mà bỏ qua. Tớ không giống vậy, nhà của tớ không ở Tần thành, tớ ở Tần thành đặt chân đã rất khó. Không có công việc, người nhà của tớ đều sẽ nhảy ra mắng tớ đấy."
Tần Dĩ Duyệt đem câu nói "Cho dù cậu bị sa thải rồi, tớ cũng có thể hỗ trợ." nuốt xuống.
Khích lệ một người tương đối dễ dàng, nhưng cô và Dương Nhã Vi, tính cách, gia cảnh đều không quá giống nhau, quan điểm cũng không giống.
Nhưng mà, cô thật sự không có cảm thấy đối phó với mấy người đó có khó đến bao nhiêu, Dương Nhã Vi thật sự là cẩn thận từng li từng tí rồi.
Mà con người cũng kỳ lạ ở chỗ này.
Bạn càng cẩn thận từng li từng tí, không hi vọng việc của người nào đó xảy ra chuyện gì, sự kiện đó lại càng có khả năng xảy ra.
____________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD @GameSo_BBB
Vote và cmt để cổ vũ tớ nhé^^
Editor: Game Sơ (@GameSo_BBB)
Tui vẫn ứ hiểu tại sao 14 tuổi lại học cấp bar =)))))))))
Bug rồi~
[Chuyên mục Spoil]
Sắp đến chuyện mà một cặp vợ chồng bình thường phải làm rồi các bạn ưiiiiiii =))))))))
Ai hóng không? ~~~~~