Hạ Kiều Yến lạnh lùng mà nhìn cô ta, "Nghe không rõ hay sao? Tôi lặp lại lần nữa, tôi cho đến bây giờ chưa từng có ý muốn cưới cô! Cô cho rằng những chuyện trước đây cô làm sau lưng tôi, dùng danh nghĩa của vợ Hạ Kiều Yến làm gì, tôi không biết? Nhà các cô dùng danh nghĩa của tôi lừa bao nhiêu tiền? Chỉ là vì bố mẹ tôi. Nên mới có thể mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi. Các cô thật đúng là đem mình trở thành gì rồi!"
Hai gã Hắc y nhân rất nhanh liền đem Tần Dĩ Duyệt đang lâm vào hôn mê lên.
Ba anh em Ôn gia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hạ Kiều Yến ôm lấy Tần Dĩ Duyệt từ tay một gã Hắc y nhân, nhìn thấy xây xát trên người cô, đáy mắt tức giận càng nhiều hơn."Mấy người chờ xem thị trường chứng khoán đi, nhìn rõ xem công ty của mấy người là như thế nào sụp đổ."
Hạ Kiều Yến nói xong. Ôm Tần Dĩ Duyệt rời đi.
Chỉ để lại ba anh em Ôn gia không dám thở mạnh.
**
Tần Dĩ Duyệt bị vết thương nóng làm cho đau tỉnh, cô liền nhìn thấy Hạ Kiều Yến tự mình bôi thuốc cho cô.
Đau đến thở hổn hển mấy hơi thở, quát: "Đau, đau, đau!!!! Thổ hào! Anh có thể có tí chuyên nghiệp hay không hả?! Nếu mà có kiểu người như anh bôi thuốc, người chết cũng có thể nhảy dựng lên mắng chết anh!"
Hạ Kiều Yến hung ác không được, ngược lại dùng cồn i-ốt hướng đến vết thương của cô: "Đau chết là đáng đời em. Người gì đâu mà không có chút hiểu biết về an toàn hết vậy?!"
"Thật có lỗi mà. Không cẩn thận phạm vào bệnh nghề nghiệp. Em cũng không nghĩ tới, thoạt nhìn mềm mại yếu ớt như con cừu nhỏ sẽ ẩn giấu chiêu thức như vậy. Lần sau em nhất định chú ý." Tần Dĩ Duyệt nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cô thật không nghĩ tới Ôn Hân Mạt sẽ là người như vậy.
Đều nói là con người không thể xem vẻ bề ngoài. Sao Ôn Hân Mạt không có theo cái lộ trình như vậy chứ.
Lớn lên xinh đẹp lại trông vô hại. Tâm rõ ác đến vậy.
Muốn cô chết!
Có thiệt thòi thì cũng có thể không hề chướng ngại mà nói với cô mà.
Bác sĩ thường xuyên nhìn mấy chuyện sinh lão bệnh tử như cô không thể xem thường tánh mạng như vậy. Vì sao cô ta làm như vậy chứ?
Hạ Kiều Yến thò tay xoa vết cắt trên mặt Tần Dĩ Duyệt, "Lần sau còn như vậy. Đừng trách anh không khách khí."
"Sẽ không đâu. Em cũng không ngốc, biết rõ Ôn Hân Mạt không chào đón em. Em còn mặt dày mày dạn dán lên làm gì." Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, hỏi: "Thổ hào, anh có thể giận dữ vì hồng nhan cái gì đấy không. Ví dụ như làm sụp đổ cả xí nghiệp Ôn gia xí đó. Hoặc là để cho bọn họ làm việc, không có nơi sống yên ổn."
Hạ Kiều Yến nhẹ nhàng mà hỏi: "Em đã xem nhiều phim thần tượng rồi đúng không?"
"Là cái phản ứng này nè. Ai nha, tấm lòng vàng của em thật là đau nhức, đau nhức đó huhu." Tần Dĩ Duyệt không thành ý mà sờ lên ngực, muốn nhấc chân xuống giường.
"Em làm gì nữa? Vết thương còn chưa có tốt, định bay nhảy cái gì chứ?"
"Ăn cơm mà, cũng không thể để cho bố mẹ và Tiểu Bảo chờ một mình em."
"Em biết hiện tại mấy giờ rồi sao?"
"Hả?"
Hạ Kiều Yến đem điện thoại Tần Dĩ Duyệt ném cho cô.
Tần Dĩ Duyệt mở điện thoại, phát hiện đã là chín giờ rưỡi tối rồi.
"Em ngất lâu đến như vậy sao?"
"Thế em cho rằng đó là gì?"
"Ngày mai em đi bệnh viện chụp CT não bộ, miễn cho ngã thành chấn động não."
Hạ Kiều Yến đem cồn i ốt trả lại hộp thuốc "Em bước xuống thử xem, xem thử còn có chỗ nào không thoải mái không."
Tần Dĩ Duyệt cẩn thận từng li từng tí xuống dưới giường, đi vài bước, phát hiện đầu gối có bên ngoài có chút đau, không có tổn thương quá nặng.
Cô đang muốn nói cho Hạ Kiều Yến, thì đã nhận ra cả người cô bay lên không rồi.
Hạ Kiều Yến ôm lấy cô, bước nhanh xuống dưới lầu.
Tần Dĩ Duyệt sững sờ mà để cho Hạ Kiều Yến ôm lấy, trong lúc nhất thời quên giãy dụa.
Hạ Kiều Yến cúi đầu nhìn cô ngốc trong ngực, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trắng nõn có chút đỏ lên, con mắt chỉ ngây ngốc mà nhìn anh.
Cái bộ dạng vô tội này so với thời điểm bình thường cười đùa tí tửng, càng thêm hấp dẫn người.
Tần Dĩ Duyệt không biết phải hình dung như thế nào về cảm giác trong lòng cô ngay giờ khắc này.
Nên nghĩ do cô cao 1m7, Hạ Kiều Yến ôm cô rõ ràng không có một chút cảm giác mệt mỏi; hay là nên nghĩ rằng, quả nhiên là người đàn ông vừa soái (đẹp trai) lại có tiền làm chuyện gì cũng đều mê người sao?
Cho đến khi được đặt yên trên ghế phòng ăn, Tần Dĩ Duyệt mới hồi phục tinh thần lại.
Hạ Kiều Yến đem nắp giữ ấm trên bàn cơm bỏ ra, đồ ăn bên trong còn
bốc hơi nóng, "Tranh thủ thời gian ăn đi, để nó hết ấm thì không thể ăn nữa rồi."
Tần Dĩ Duyệt trong lòng bay lên tình cảm ấm áp, "Cảm ơn thổ hào."
Nói xong cũng vung tay, càn quét món thức ăn trên bàn.
Hạ Kiều Yến thấy cô ăn rất ngon lành, rõ ràng có loại cảm giác thỏa mãn quỹ dị.
Lần đầu tiên có người đem đồ ăn anh làm ăn nhiệt tình đến vậy đó, chỉ là cô ngốc này có nên che dấu tướng ăn một chút không nhỉ?
Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt không có chút ý tứ nào biến thục nữ, cúi đầu lướt xem điện thoại di động của mình.
Có tin nhắn của Khổng Tu Thanh.
Khổng Tu Thanh: Người Ôn gia làm sao lại chọc giận anh rồi, Ôn Hân Mạt vừa rồi gọi điện thoại với em không ngừng khóc, nhờ em đến thuyết phục anh, đừng làm cho nhà bọn họ phá sản.
Hạ Kiều Yến: Việc này không liên quan đến cậu, cứ xem như không biết.
Khổng Tu Thanh: Nhưng mà xem ra rất nghiêm trọng. Đến cùng là chuyện gì?
Hạ Kiều Yến đem chuyện ngày hôm nay đơn giản mà nói cho Khổng Tu Thanh.
Khổng Tu Thanh im lặng sau nửa ngày, mới trả lời: "Bà mẹ nó, thực sự nhìn không ra, Ôn Hân Mạt lại có thể xấu xa đến như vậy."
Hạ Kiều Yến: Chuyện này cậu đừng nói cho đám Ôn Cố.
Khổng Tu Thanh: Đã hiểu, Ôn Cố nhà thằng nhóc đó cùng bọn Ôn Hân Mạt đã sớm không có quan hệ gì rồi. Người Ôn gia thật đúng là ĐM nó không phải người. Năm đó đại ca gặp chuyện không may, một cái hai cái khóc náo đều muốn phủi sạch quan hệ. Anh đem công ty làm quy mô lớn ra gấp hai, gấp ba bốn lần, bọn họ liền lại liếm láp mặt ôm đùi. Bộ dạng này sắc mặt thật sự buồn nôn. Em trước đây còn tưởng rằng Ôn Hân Mạt sẽ là cái loại bất nhiễm Bạch Liên Hoa không dính đến bùn đen, không nghĩ tới cũng giống như đám người Ôn gia kia.
Hạ Kiều Yến: Cậu thật giống như có ý so sánh anh đây thật tài giỏi, đây là mấy cái ý nghĩa??
Khổng Tu Thanh: CMN, cho anh bênh vực kẻ yếu anh còn ngại?!
Hạ Kiều Yến: Chứ cậu thì sẽ không? Cậu trên nhảy dưới tránh chắc?
Khổng Tu Thanh: Được, đã biết rõ đức hạnh của anh rồi. Cuối tuần Mạc Á phải đi rồi, anh có muốn đi ra ngoài cùng một chỗ uống rượu không?
Hạ Kiều Yến: Được.
Khổng Tu Thanh: Đáp ứng dứt khoát ghê, vậy là Tiểu Bảo không có việc gì rồi hả?
Hạ Kiều Yến: Gần đây cũng không tệ lắm. Mấy người các cậu có thể tới biệt thự của anh họp gặp, sẵn để cho bọn họ chính thức gặp được chị dâu mấy đứa.
Khổng Tu Thanh: Vậy thì tốt, em sẽ hẹn hai người bọn họ.
Hạ Kiều Yến: Ừ. Vụ giải quyết chuyện của bố chồng anh, thiếu nợ cậu một cái nhân tình rồi.
Khổng Tu Thanh: Khi em đưa cho anh quà kết hôn.
Hạ Kiều Yến cất điện thoại, nhận ra Tần Dĩ Duyệt đã đem thức ăn trên bàn đều càn quét gần hết.
Tần Dĩ Duyệt phát giác được ánh mắt của anh, ho một tiếng, hậu tri hậu giác mà có chút xấu hổ, "Cái đó, đừng nói với em, anh còn chưa có ăn cơm tối nha."
"Anh nói chưa ăn, thì em có thể đem đồ ăn đã ăn nhổ ra hả?"
"Nếu anh có thể chấp nhận, em miễn cưỡng thử xem."
Hạ Kiều Yến cúi đầu nhìn nhìn điện thoại, "Em làm sao có thể trong ba phút đem nhiều đồ ăn như vậy càn quét sạch sẽ vậy?"
"Đó là do anh không có quen bạn bè là bác sĩ rồi, nhất là bác sĩ khám gấp, ăn cơm xong tựa như chiến tranh, tùy thời tùy chỗ đều phải chuẩn bị tốt vào phòng phẫu thuật. Mà một lần phẫu thuật thường xuyên không hơn hai giờ thì không được ra. Không ăn nhanh lên, đói chết là cái chắc."
Hạ Kiều Yến thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cô, căn bản không giống như lời phàn nàn, "Nghe công việc của em rất vất vả, vì sao lại còn muốn làm bác sĩ? Làm kiến trúc sư như bố em cũng được mà."